Hình Đồ

Chương 381 : Thiên cổ đệ nhất Tín Nhân

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Lý Tả Xa nói huyện Đồng là một đám ô hợp, ngược lại cũng không có gì là sai.



Mấy nghìn quân tốt đóng trú tại huyện Đồng này trong đó có sáu phần hầu hết là đóng quân bên ngoài thị trấn huyện Đồng. Lúc xuất hiện địch tập

kích, binh lính huyện Đồng này lập tức cuồn cuộn lao ra, đừng hiểu lầm,

bọn chúng không phải là tổ chức đi chống đỡ, mà là chạy ra khỏi đại

doanh, bỏ trốn bốn phía.



Thế cho nên lúc Quán Anh, Mông Tật

mang theo hai trăm kỵ quân đến trước cửa doanh trại giết địch, thì toàn

bộ doanh trại rộng lớn dĩ nhiên là không một bóng người.



Khắp nơi đều là đao thương bị vứt bỏ, ngay cả cờ hiệu của Hàn Vương Thành

cũng bị trúng tên chi chít không còn nhìn thấy chữ viết trên đó. Về phần trên cửa thành huyện Đồng càng hỗn loạn đến thương cảm. Lưu Khám và Đồ

Đồ dẫn theo ba mươi kỵ quân đuổi theo mấy trăm người, thậm chí hơn một

nghìn người.



Ai còn lo lắng cửa thành nữa!



Vương cung cháy rồi, Chu Kê Thạch bị mất đầu...



Lương thảo bị đốt, địch nhân đột nhiên tiến vào trong thành, còn đánh làm gì nữa?



Lưu Khám vừa truy sát, vừa ngây dại.



Quân Khởi nghĩa chỉ là một đám có trình độ như này thôi sao? Vậy bọn

chúng làm thế nào để đánh tan quân Tần vậy? Chỉ vài chục người còn có

thể truy sát được mấy trăm người, vậy thì quân Tần tại vùng bụng Trung

Nguyên, nhân số trú quân tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dù thế nào cũng có hơn mười vạn, sao lại bị đánh bại chứ?



Lưu Khám thật sự không giải thích được, thật sự không giải thích được!



Nhưng lúc này không phải là lúc khiến hắn ngừng tay, ngược lại hắn càng giết đến hung hãn độc địa. Đợi khi đám người Mông Tật giết đến dưới

thành, cửa thành mở rộng thì đã thấy không còn bóng người rồi. Lúc chạy

vào trong thành, nơi đi qua tất cả đều là những lỗ phu ngồi xổm hai tay

ôm đầu, khiến hai người Mông Tật và Quán Anh kêu la oai oái. Trận đánh

này thật con mẹ nó quá thuận lợi mà, nhưng cũng con mẹ nó thật quá nghẹn khuất. Tập kích một đường xa, vậy mà lại chọc đúng một nơi trống không

như này chứ.



Lý Tả Xa làm bạn với Cáp Vô Lương cùng đi vào trong thành huyện Đồng. Thấy tình trạng như vậy, cũng không khỏi khẽ lắc đầu:



- Binh mã như vậy cũng được xem như là trăm vạn người, sao lại có thể thành đại sự được?



Lưu Khám dẫn người xuất hiện ở một góc đường, đám người Mông Tật tiến đến, bẩm báo:



- Quân hầu, trận đánh này chẳng có ý nghĩa gì, thật chẳng có ý nghĩa gì.



Nhìn một đám phu lỗ quần áo lam lũ ngồi xổm ở góc đường mặt không có khí sắc, Lưu khám trầm mặc chốc lát:



- Bọn họ căn bản không biết vì sao lại chiến đấu!



- Hả?



- Chiến tranh có rất nhiều lý do: vì nước nhà, vì thân nhân, vì ôn bão, vì sinh tồn cuộc sống...vô vàn nguyên nhân, nhiều không kể hết. Nhưng

những người này đến chết cũng không biết rốt cuộc mình chiến đấu là vì

cái gì? Nước nhà? Nơi này là đất Sở, không phải là nước Hàn; thân nhân?

Nếu như không phải bọn họ tự ý gây ra thế cục này, thì bọn họ đã đang ở
đương nhiên lộ rõ. Nhưng vừa nghĩ kỹ, Lưu Khám lại chợt hiểu. Cát Anh

xuất thân từ Lâu Thương quân, hơn nữa từng là chủ tướng quân doanh ở

làng Đại Trạch. Sau khi tạo phản, có một bộ phận binh sĩ đi theo Cát

Anh. Nói vậy, những người này chắc xuất thân từ quân doanh Đại Trạch

rồi.



Nhưng Lưu Khám vẫn cảm thấy hứng thú đối với người bắn tên ở trên lầu.



Cung cứng trong tay gã có lực khoảng chừng tám thạch đến mười thạch,

người bình thường muốn mở cũng phải có khí lực. Nhưng người này dường

như kéo không chút khó khăn, liên tục bắn ba mũi tên, tay nâng cung, vẫn vững vàng như Thái Sơn, không có chút nào run rẩy.



Xem ra là một cao thủ!



Lưu Khám lập tức hạ lệnh ra kích, mấy chục chiến mã vừa xuất hiện, đám

thanh tráng đang vây công lập tức giải tán. Bọn họ vây công quân tốt

nguyên nhân là bởi vì bọn họ đã bị ép trưng tập đến đây, dựa vào nỗi

phẫn hận mà đánh một hồi, tử thương vô số, không ít người đã mất đi dũng khí, lúc này kỵ quân vừa xuất hiện, thì bọn họ nào có tâm tư mà đánh

tiếp. Quân tốt sau hàng rào thấy đám thanh tráng vây công đã giải tán

hết rồi, đều không tự chủ thở phào một hơi, thế nhưng nam tử trong tiễn

tháp sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi.



Một mũi tên sắc bén xé gió bắn về phía Lưu Khám. Lưu Khám ở trên ngựa cũng không thèm nhìn, nâng Xích kỳ lên chém mũi tên gãy thành hai đoạn.



- Võ tốt Lâu Thương, còn không về đội!



Quân tốt sau hàng rào nghe vậy không khỏi ngẩn ra, đến khi thấy rõ Lưu

Khám, có hai quân tốt bị dọa sợ nhảy dựng lên, trường mâu trong tay rơi

xuống đất, sắc mặt trắng bệch. Xem ra hai người này đã nhận ra Lưu Khám, hơn nữa còn biết bản lĩnh của Lưu Khám.



- Niệm tình các

ngươi bị người ta mê hoặc, giờ buông vũ khí xuống, ta sẽ bảo toàn tính

mạng. Nếu không, đừng trách mỗ gia không nể tình.



Lưu Khám vừa nói xong, người trên tháp đã cao giọng quát to:



- Đừng nghe hắn nói bậy!



Nói xong, gã lần thứ hai giương cung cài tên:



- Quân hầu, chúng ta trước đó theo kẻ tặc, đã là tử tội, dù đầu hàng

cũng không chắc được sống. Quân hầu cần gì phải lừa gạt chúng ta? Hôm

nay ta biết phải chết nhưng đại trượng phu sinh ở trên đời, chỉ cầu chết có ý nghĩa. Mỗ gia tuyệt đối sẽ không bó tay chịu trói đâu.



Đại hán nói xong, râu tóc dựng ngược, toát lên khí khái oai hùng. Lưu Khám chợt thấy ưa thích, cười nói:



- Hán tử kia, ngươi tên là gì? Có dám báo tên họ không?



- Đại trượng phu đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, mỗ gia tên là Quý Bố.



Quý Bố?



Lưu Khám nghe vậy không khỏi kinh ngạc. Lý Tả Xa thì mắt sáng lên, thốt nói:



- Đúng là đạt được trăm dật hoàng kim, cũng không bằng một Quý Bố Nam Dĩnh?