Hình Đồ
Chương 380 : Trong Hùng có một môn đồ Thanh Ngư (2)
Ngày đăng: 01:42 20/04/20
Khổ cực tướng quân rồi!
Hàn Vương Thành cười ha hả tiễn Chu Kê Thạch đi, sau đó quay lại nhổ một miếng nước bọt:
- Một đám tiện nô thô bỉ, dám ở trước mặt Cô mà làm càn. Nếu không phải hôm nay bên người Cô không có ai để dùng, thì đã không tha cho ngươi
rồi! Nhưng Tử Phòng bọn họ đến rốt cuộc lúc nào sẽ đến chứ?
Gã lẩm bẩm một chút, lại thở dài một hơi.
Có thị vệ đưa cơm nước tới, trong đó có năm bẫu Tứ Thủy Hoa Điêu.
Từ lúc Lưu Khám chuyển xưởng rượu tới Giang Dương đã đổi tên Tứ Thủy
Hoa Điêu trước đây thành Lão Diễu Lô Châu, càng ngày càng trở nên có giá trị, có khi còn là vô giá, dù có tiền cũng không mua được.
Hàn Vương Thành uống rượu, ăn cơm, nhoáng cái đã qua một thời gian, rượu đủ cơm no, người cũng đã lâng lâng.
- Vương Thượng, sứ giả của Cát tướng quân chờ lâu quá rồi, Ngài có đi gặp bọn họ một chút không?
- Gặp quỷ ấy...
Hàn Vương Thành lầm bầm nói:
- Gặp là đòi lương thảo đòi binh, có cái gì mà gặp, không gặp, không gặp!
Người hầu cận quay người định đi, Hàn Vương Thành lại gọi giật lại.
- Bỏ đi, gặp một lần nữa vậy. - Gã nói xong, tiếp tục phân phó người hầu cận:
- Chuẩn bị chút thức ăn qua loa đặt ở đây đi. Để sứ giả của Cát Anh
nhìn thấy, đường đường Hàn Vương hôm nay cũng phải ăn thức ăn đạm bạc,
đến lúc đó xem Cát Anh còn nói gì được nữa không.
Nói thêm,
Hàn Vương Thành chẳng có bản lĩnh gì, nhưng loại khôn vặt này thì lại có đấy. Gã đứng lên đi đến nội đường, cởi phục sức hoa mỹ ra, thay vào y
phục vải thô, mặc thêm vào một bộ áo giáp tê giác, bôi lên mặt hai vết
nhọ đen, sau đó soi gương chỉnh trang mình lại một lúc, rồi mới hài lòng gật đầu, tỏ ra bộ dạng uể oải, trở lại chính đường. Chỉ thấy một thanh
niên gầy gầy, mặc bộ áo giáp tê giác rách nát, quỳ một gối xuống, đang
chờ Hàn Vương Thành.
Ừm, nhìn đúng là thân tín của Cát Anh.
Phải biết rằng dưới trướng Cát Anh hầu hết là không có áo giáp hộ thân, thanh niên này mặc bộ giáp tê giác tuy rằng cũ nát, nhưng người bình
thường không thể được phân phối như thế. Nhưng người này có chút lạ mắt, tựa như chưa từng gặp bao giờ.
Hàn Vương Thành lại không chút nào hoài nghi, ngồi xuống vị trí chủ, chán ghét
nhìn thức ăn trên bàn, cầm lấy một miếng bánh biến thành màu đen, sau đó nói với thanh niên:
- Ngươi là do Cát tướng quân phái tới sao?
- Hồi bẩm Vương Thượng, chính là tướng quân phái tiểu nhân tới đây.
- Vậy dùng cơm nước chưa?
Hàn Vương Thành giả bộ:
Còn chưa nói xong, chỉ thấy phía bắc thành đột nhiên cũng bùng lên khói đen, đầu Chu Kê Thạch "ong" lên một tiếng, đó chính là nơi tích trữ
lương thảo.
- Mau cứu hỏa, nhanh đi cứu hỏa!
Rốt
cuộc là cứu hỏa nơi nào, Chu Kê Thạch cũng không nói rõ. Y luống cuống,
khiến người bên cạnh càng rối loạn. Là đi Vương cung cứu hỏa, hay là đi
thành bắc cứu hảo. Trên đường cái trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người như ruồi không đầu, loạn thành một mớ.
- Địch tập kích, là địch tập kích!
Trên cửa thành lầu đột nhiên có người hô to, có binh sĩ chỉ về phương hướng ngoài thành xa xa, mặt lộ vẻ kinh khủng:
- Nhanh lên quan thành đi.
Trên vùng quê, một đội kỵ quân như gió lao tới, trong bóng đêm mông
lung, chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn, giống như một con hắc long từ đêm đen
dâng đến.
Trong thành rối loạn, ngoài thành cũng rối loạn...
Từ phía bắc thành, cũng có một đội kỵ quân đang lao nhanh tới, một viên đại tướng dẫn đầu, mặc áo giáp tê giác, đầu đội Đâu ngao màu đen, tay
cầm một binh khí hình thù kỳ lạ, chiến mã đang cưỡi vô cùng thần tuấn,
đang hí lên những tiếng hí cuồng bạo.
- Chu tướng quân ở đâu, Chu tướng quân ở đâu..thành bắc bị địch tập kích, lương thảo bị thiêu
hủy hết rồi...Chu tướng quân ở đâu!
Lúc này, Chu Kê Thạch
cũng bừng tỉnh lại, nghe người nọ gọi, không khỏi giận tím mặt. Ngươi
không thấy phiền sao? Mọi người đều đang rối loạn, ngươi lại kêu như
thế, chẳng phải là khiến mọi người càng thêm hoảng hay sao? Bên ngoài
còn có quân địch nữa.
- Ta chính là Chu...
Chu Kê
Thạch thúc ngựa ra khỏi đoàn người, đón lấy đội kỵ quân kia, vừa đi vừa
hô to, trong lòng cũng đang thấy kỳ lạ: Huyện Đồng ta có một đội kỵ đội
hay sao? Sao ta không biết nhỉ..Hừ, khổ người này thật lớn dọa người!
Không đợi Chu Kê Thạch nói xong, người kia đã tới trước mặt y. Ngựa như rồng, nhanh như tia chớp, người như hổ, xích kỳ cuộn gió, một tia hàn
quang rất mờ xẹt qua không trung, Chu Kê Thạch thậm chí còn chưa kịp
phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì máu đá bắn lên, đầu người đã
rơi xuống.
Máu tươi từ trong lồng ngực phụt ra, cả người Chu Kê Thạch cũng theo đó mà ngã xuống.
- Ta biết, ngươi là heo!
Ngươi kia cười lạnh một tiếng, cuốn Xích Kỳ, chụp lấy thi thể của Chu Kê Thạch lên ngựa.