Hình Đồ

Chương 379 : Trong Hùng có một môn đồ Thanh Ngư (1)

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Trận chiến Lâu Thương đã duy trì liên tục tròn ba này.



Ngày

thứ nhất, Lâu Thương đầu tiên là bày kế dụ ra để giết chết Tần Gia, sau

đó chủ động xuất kích, đánh bại Hàn quân ở dưới thành Lâu Thương, sở bộ

của Cát Anh hao binh tổn tướng.



Nhưng Cát Anh cũng có năng

lực, suốt đêm chính đốn binh mã, mặc dù tử thương vô số, nhưng vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối như trước. Kế tiếp Cát Anh càng thận trọng hơn, phải

đứng vững đầu trận tuyến mới triển khai công kích mãnh liệt đối với Lâu

Thương. Nhưng không thể phủ nhận, cuộc công kích của Cát Anh đích xác

hung hãn, sĩ tốt dưới trướng không sợ chết, chỉ là lúc trước Lâu Thương

này đã được thiết kế xây dựng bởi sự lo lắng trên nhiều phương diện yếu

tốt, lại được Lưu Khám thiết kế, lại có Khổ Hành Giả Biệt Mặc thêm một

bước hoàn thiện, có thể nói là phòng thủ kiên cố. Cát Anh tuy binh mã

nhiều, nhưng cũng chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.



Từ tấn công

chính diện, sẽ tùy thời gian để đánh lén phòng bị Trắc Bảo. Nếu muốn

đánh lén Trắc Bảo trước, thì nhất định phải thận trọng đột kích chính

diện Lâu Thương. Muốn một ngụm nuốt được Trắc Bảo và chủ thành cũng

không phải là dễ dàng. Một Trắc Bảo, chỉ an bài ba trăm người luân phiên ra trận, có thể chống đỡ được sự tấn công của thiên quân vạn mã. Còn

nữa, dù là đánh hạ được Trắc Bảo, chủ thành Lâu Thương chỉ cần đẩy đổ

xuống thạch dũng là có thể dễ dàng cắt đứt thông lộ.



Đánh

Trắc Bảo, không bù đắp đủ cái mất nhưng nếu không đánh Trắc Bảo, cảm

giác trong cổ họng như bị xương cá mắc vào, khó chịu muốn thổ huyết mà

thôi.



Cát Anh mấy lần muốn dụ Lâu Thương một lần nữa ra khỏi

thành quyết chiến, nhưng trong thành lại không có phản ứng. Không biết

làm sao hơn, Cát Anh chỉ có thể dùng mạng người để đi lấp lỗ thủng này,

xóa đi háo chiến với Lâu Thương. Lâu Thương tiêu hao chủ yếu là nhân

lực, mà Cát Anh tiêu hao chủ yếu là đồ quân nhu lương thảo, để xem ai

không chống đỡ được trước! Nếu không phải bất đắc dĩ, Cát Anh thật sự

không muốn làm như thế.



Chỉ trong một ngày đêm, Cát Anh mất

đi ba bốn ngàn người. Mười thành binh mã đã mất đi một thành, dù là nhân mã Cát Anh đông đảo cũng không chịu được sự tiêu hao như vậy. Trong

doanh tràn ngập tiếng kêu rên khóc lóc, quanh quẩn tại bầu trời Lâu

Thương. Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là một ngày này Lâu Thương chỉ

sợ cũng tổn hại không ít binh mã, chắc còn lại một hai trăm người thôi.



Đã đâm lao phải lao theo, nếu như lúc này lui lại, có thể tưởng tượng ra tình hình sẽ như thế nào.


Ta nghe nói, một số cựu thần tử của nước Hàn ta đã gom

góp đồ quân nhu và nhân mã, đang tới chỗ chúng ta đấy. Kiên trì một chút đi, có lẽ qua mấy ngày nữa, tình huống sẽ chuyển biến tốt đẹp. Đến lúc

đó chúng ta đánh hạ được Lâu Thương, sẽ không còn phiền não nữa.



Chu Kê Thạch nghe xong cũng chỉ biết nghe theo.



Sắc trời đã tối, Hàn Vương Thành đang định chuẩn bị tiệc rượu, đột nhiên có người báo lại:



- Khởi bẩm Vương thượng, Cát Anh tướng quân phái người đến, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến.



Chu Kê Thạch vừa nghe tin này, cơn tức vừa kìm nén xuống lập tức lại bộc phát.



- Chuyện quan trọng, chuyện quan trọng! Cát Anh hắn ngoại trừ muốn

người muốn lương thì còn chuyện gì quan trọng nữa? Mẹ nó, ban đêm vừa

phái người đi, giờ lại phái người tới thúc giục rồi.



- Chu tướng quân bớt nóng, bớt nóng.



Hàn Vương Thành vội vã khuyên bảo Chu Kê Thạch, rốt cuộc cũng làm cho Chu Kê Thạch ngậm miệng lại. Gã suy nghĩ một chút:



- Để bọn họ chờ đi. Nói Cô và Chu tướng quân đều đi đốc xúc lương thảo

rồi, để bọn họ chờ ở trong doanh. Được rồi, đi chuẩn bị chút cơm nước

đạm bạc cho bọn họ đi.



Chu Kê Thạch ngẩn ra:



- Vì sao lại chuẩn bị cơm canh đạm bạc cho bọn họ?



- Không làm thế, sao bọn họ biết huyện Đồng chúng ta khó khăn? Đợi lúc

bọn hắn quay về báo cáo với Cát Anh, huyện Đồng chúng ta hiện tại cũng

thiếu lương thảo, Cát Anh còn không biết xấu hổ đến thúc giục chúng ta

nữa sao? Hắc hắc, hắn biết ngại, thì chẳng phải áp lực bên phía chúng ta sẽ nhẹ hơn hay sao?



Chu Kê Thạch là một người thô lỗ, vốn

sống bằng nghề đánh cá và săn bắt tại Phù Ly, nào hiểu được những ảo

diệu ở phương diện này. Nghe Hàn Vương Thành nói thế, không khỏi khen:



- Vương Thượng quả nhiên cao minh. Chắc hẳn tên Cát Anh sẽ không còn

muốn thúc giục chúng ta nữa. Ta dẫn người ra ngoài một chút, xem có thể

tiếp tục mộ binh được chút nào không. Dù gì cũng phải phun ra, cứ đơn

giản một lần cho hắn nhiều một chút, nói vậy tiếp theo chắc chắn hắn ta

sẽ không còn phái người thúc giục nữa.