Hình Đồ

Chương 387 : Thần thánh phương nào (3)

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Lâu Thương đại thắng nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, nhưng cũng không ít người suy đoán được.



Trần Dư tại huyện Trần tận mắt chứng kiến bố cục Lâu Thương trấn. Ngay

từ đầu, rất không tán thành đám người Cát Anh mạo muội đánh Lâu Thương. Ý nghĩ của Trần Dư khá giống với rất nhiều chi sĩ có kiến thức khác. Cát

Anh nếu ủng hộ lập Hàn Vương, hẳn là rất nhanh sẽ trở về Toánh Xuyên.



Dù sao, Toánh Xuyên mới là chỗ căn cơ của Hàn Vương.



- Cục diện đang tốt đẹp. Lại bị gã thô bỉ kia phá hủy!



Trần Thiệp đổi tên là Trần Thắng, lúc này cười lạnh nhận xét. Đối với

việc Cát Anh ủng hộ lập Hàn Vương, trong lòng Trần Thắng cảm thấy rất

bất mãn. Đây chính là phản bội, trắng trợn phản bội! Ta cho ngươi nhân

mã, nhưng ngươi lại ủng hộ lập người khác, tự lập môn hộ, thực sự nhịn

không thể nhịn được nữa!



Cho nên, ngay từ đầu Trần Thắng đã chờ Cát Anh thảm bại.



Chỉ là không nghĩ Cát Anh bị bại nhanh như vậy thôi. Ban đầu Trần Thắng còn muốn tới gần Lâu Thương một chút, hiện tại cũng đành vứt bỏ ý niệm

này ra khỏi đầu. Ngược lại y chuyển ánh mắt chăm chú nhìn vào Quan

Trung. Chỉ có cướp đoạt Quan Trung, mới có xem như một hồi đại thắng.



Liên tục thắng lợi đã khiến Trần Thắng quên hết tất cả.



Thế cho nên Khổng Phụ mới quy thuận Trần Thắng, nhắc nhở y phải cẩn

thận quân Tần phản kích. Nhưng Trần Thắng căn bản không để tâm.



- Chuyện hành quân chiến tranh, tiên sinh không nên tham dự. Hôm nay

quân Tần ù tai hoa mắt, chính là thời điểm diệt vong đã tới. Ta phái Chu Chương dẫn bĩnh xuất kích. Có lẽ không lâu sau, có thể công phá Hàm Cốc Quan. . .Tiên sinh hãy ở nhà chờ đợi tin tức tốt lành!



Khổng Phụ thực sự không giỏi quân sự. Nhưng gia đình nhiều đời có tiếng học

giỏi, kiến thức rộng rãi, nhãn lực này không phải một người chân đất như Trần Thiệp có thể sánh bằng/



Khí số triều Tần chưa hết ah!



Nói đến số mệnh, nguyên bản không trong phạm vị học phái nho gia. Trong những năm cuối thời Chiến Quốc, các phái học thuyết không phân biệt rõ

ràng như trước đó. Trong đó có nhiều ý kiến. Triều Tần đời thứ hai thực

sự ù tai hoa mắt, trong triều có tiểu nhân lộng quyền, sớm muộn sẽ bại

vong. Nhưng không phải hiện tại, phải biết rằng trong triều Tần vẫn còn

bực nhân vật như Lý Tư, ít nhất có thể chống đỡ thời cuộc.




Về phương diện đấu đá nội bộ, Trần Thắng thực sự là một thiên tài.



Chỉ là Trần Thắng thật không ngờ, y sau khi thi triển hàng loạt thủ

đoạn đều bị đám người Trương Nhĩ, Trần Dư cảm nhận được ý đồ của y.



* * * * *



Sau khi Lưu Khám đánh bại Cát Anh. Dựa theo lời hứa lúc trước với Quý Bố, đã thả Cát Anh, đuổi khỏi Lâu Thương.



Chỉ có điều, tiếp đến hắn lại phải đối mặt với đám tù binh kêu thương thảm đạm.



Sau trận chiến Lâu Thương, bắt được hơn tám nghìn tù binh quân Hàn, hầu như vượt trên phân nửa toàn bộ nhân khẩu Lâu Thương. Lưu Khám không

muốn giết bọn họ. Bởi trong mắt hắn, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám

người bị đầu độc mà thôi. Không có bất cứ năng lực gì, vậy việc gì phải

gây khó dễ?



Nhưng những tù binh này lại không nghĩ như thế.



Thời kỳ xuân thu Chiến Quốc, giết tù binh là chuyện cực kỳ bình thường, Quân Vương động chút liền giết hại hơn mười vạn người, tại những năm

cuối thời kỳ Chiến Quốc nhìn đã quen mắt. Lưu Khám nhân từ nương tay,

lại khiến đám tù binh thấy được tia hy vọng.



- Chủ công, không thể giữ lại những người này!



Khoái Triệt tận tình khuyên ngăn:



- Những người này đa số là người Sở. Mặc dù Quân Hầu thu giữ bọn họ,

bọn họ cũng không chấp nhận theo Quân Hầu. Bọn họ hiện tại đầu hàng là

vì không còn cách nào khác. Nếu như có người nào đó xúi giục, sẽ lập tức trở giáo. Hơn nữa, bọn họ ở lại Lâu Thương, không cần bàn cãi chính là

một tai họa ngầm. Ngày sau có cường địch tới, tất nhiên sẽ không do dự

đối đầu với Quân Hầu. Quân Hầu trước hết giết một người đe trăm người,

uy hiếp những kẻ nhòm ngó Lâu Thương. Như vậy chúng ta mới có đủ thời

gian tranh thủ rút khỏi Lâu Thương.



Lưu Khám không khỏi nhíu mày, hình như có chút động tâm.



Trầm ngâm một hồi. Hắn chuyển ánh mắt nhìn Trần Bình, nhẹ giọng hỏi:



- Ngươi nghĩ thế nào?