Hình Đồ

Chương 410 : Bọ ngựa bắt ve 2

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


- Mỗ gia Chu Câu Tiễn, Tần cẩu còn chưa chịu chết.



Vào lúc này, Phàn Khoái một bên lại không động thủ, mà tiến thẳng phía

Trung úy quân giết tới. Còn Tư Mã Di lại không thể khinh thường bởi vì

bản lĩnh của Chu Câu Tiễn này tựa hồ còn cao hơn Phàn Khoái một bậc. Qua mấy hiệp, Tư Mã Di đã ngăn cản không nổi rồi.



Xa xa chiến trường, ở trên một ngọn núi nhỏ. Lưu Quý đứng trên xe diêu,

lẳng lặng quan sát sự phát triển của cuộc chiến dưới núi.



- Không nghĩ tới Tần tướng này lại dũng mãnh như vậy? Chu Câu Tiễn có

thể nói là mãnh tướng ít có mà ta đã từng thấy, nhưng tên này lại có thể cùng y giao phong lâu như vậy, hoàn toàn không đơn giản… Xem ra, thực

lực lão Tần xác thực mạnh mẽ, cần phải cẩn thận mới được.



Lưu Phì gầy gò đứng một bên, nghe vậy lập tức nổi giận.



- Phụ thân, đừng vội làm tăng sĩ khí của Tần cẩu, đợi hài nhi xuất kích, bắt tên Tần cẩu kia.



Lưu Phì sở dĩ dám nói như vậy cũng không phải là do gã giỏi võ hơn Chu

Câu Tiễn hoặc là Phàn Khoái kia, mà ở đây có một câu chuyện nhỏ. Năm đó

khi Lưu Phì gặp rủi ro ở Tiết quận, du dãng bốn phía, vô tình gã gặp Chu Câu Tiễn ở trong một cái sơn thôn nhỏ. Lúc đó Chu Câu Tiễn toàn thân bị thương, thiếu thốn sắp không chống đỡ nổi rồi.



Lưu Phì suốt đêm từ huyện thành tìm tới một đại phu, cứu sống Chu Câu

Tiễn. Hỏi ra mới biết được, Chu Câu Tiễn này chính là tôn tử của hào

hiệp Chu Hợi năm xưa, từng học nghệ tại môn hạ của Cái Nhiếp. Không lâu

trước đó phụng mệnh ám sát Lưu Khám, không nghĩ ám sát không thành,

ngược lại suýt nữa mất mạng. Nghe thấy là cừu nhân của Lưu Khám, Lưu Phì liền sinh ra tâm đồng kẻ thù.



Chu Câu Tiễn là người tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ liên thủ cùng người khác giết địch, cho nên, Phàn Khoái thấy gã ra tay, sẽ không liên thủ

đi vây công Tư Mã Di, nhưng Lưu Phì lại không giống, gã là ân nhân của

Chu Câu Tiễn, hơn nữa Chu Câu Tiễn đối với gã cũng có chút tôn kính. Mặc dù là ra tay vây công Tư Mã Di, Chu Câu Tiễn dù có phàn nàn, cũng tuyệt sẽ không trách tội gã.



Lưu Bang lập tức gật đầu:



- Đã như vậy, thì xuất kích đi, tốc chiến tốc thắng!


xuống. Chu Câu Tiễn ghìm ngựa quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Phì. Mà Lưu Phì, giống như không có việc gì, nhe răng cười cười. Đối với

loại diễn xuất vô lại như vậy, Chu Câu Tiễn cũng quen rồi. Bất đắc dĩ

cười một tiếng, thúc ngựa tiếp tục đuổi giết quân Tần.



Tư Mã Di vừa chết, quân Tần lập tức loạn thành một đoàn. Trung úy quân

vốn đang có thể ngăn cản được công kích, nhưng bị binh mã bốn phương

xông lên, trận hình lập tức đại loạn, nên cũng không còn tâm trí đánh

tiếp.



Nhìn thấy cuộc chiến sắp chấm dứt, Lưu Bang như trút được gánh nặng, thở dài một hơi. Nhưng ngay tại khi Lưu Bang chuẩn bị thu binh, thu dọn

chiến trường, lúc chính y không chú ý, có một con khoái mã từ phương xa

phi nhanh đến. Binh sĩ dưới núi đang định ngăn trở, chợt nghe thấy người trên ngựa la lớn:



- Ta là Chu Hà, có chuyện quan trọng bẩm báo Bái công.



Chu Hà?



Lưu Bang khẽ giật mình, không phải y ở lại huyện Bái sao?



Lưu Bang đang thấy kỳ quái, Chu Hà đã xông lên núi. Chỉ thấy khuôn mặt y phòng trần, không kịp thở lăn từ trên lưng ngựa xuống, quỳ bịch trước

mặt xe diêu của Lưu Bang:



- Bái công, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt rồi… Ngô Thần tạo phản, đánh bằng cờ hiệu của Lâu Thương rồi!



- Cái gì?



Lưu Bang nghe vậy liền ngây người như phỗng.



Y trừng lớn hai mắt, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, nhảy vụt từ trên xe xuống trước mặt Chu Hà:



- Ngươi lặp lại lần nữa?



- Ngô Thần tạo phản… Y.. y … y là người của Lưu Khám. Hiện nay huyện Bái thất thủ, kính xin Bái công nhanh chóng quyết định!