Hình Đồ

Chương 412 : Đại chiến nổ ra ở Lâu Thương 2

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Điều này quả thực là ông trời giúp Lưu Khám cướp lấy Huyện Bái!



Cho nên, Lưu Khám rất nhanh liền liên lạc với Ngô Thần… Hắn năm xưa lập

nghiệp ở Huyện Bái, tuy ra rời đi nhiều năm, nhưng đem lại nhiều lợi ích cho Huyện Bái, đủ để rất nhiều người nhớ kỹ trong lòng. Những năm gần

đây, mặc dù Lưu Khám không trở về, nhưng trước sau vẫn liên hệ với Huyện Bái, trước kia là thông qua Nhâm Ngao, sau khi Nhâm Ngao nương tựa vào

Lâu Thương, việc liên lạc của Lưu Khám với Huyện Bái cũng liền âm thầm

được chuyển tới chỗ Dược Tổ.



Sự thật chứng minh, cái này hiệu quả rất tốt.



Sau khi thần không biết quỷ không hay cùng Ngô Thần liên lạc, Lưu Khám

mới biết được, sau khi hắn và Ngô Thần chia tay tại huyện Cách, lúc cách Đông Hải quận, chuẩn bị tiến về Lâu Thương, không cẩn thận gặp đám

người Lưu Phì đang lẩn trốn, nhưng lại bị Lưu Phì nhìn trúng, mang theo

bên người.



Khi đó, mấy lần Ngô Thần muốn chạy trốn, nhưng đều không thành công.



Mà Lưu Phì cũng biểu hiện rất có thành ý, lại nhiều lần tha thứ Ngô Thần.



Thấy vô vọng chạy trốn, Ngô Thần đành phải an tâm theo Lưu Phì hành

động. Hơn nữa mấy lần hành động về sau, cho thấy đầy đủ năng lực, điều

này làm cho Lưu Phì đối với y càng thêm tin cậy, địa vị trong đạo phỉ

lại càng tăng lên nhanh chóng, về sau trở thành mưu sĩ của Lưu Phì.



Cánh tay thứ ba, gần với Lưu Phì nhất là Chu Câu Tiễn.



Ngô Thần thông qua tín sử của Lưu Khám ở Huyện Bái, đem tình huống của

Lưu Bang nói rõ từng việc. Đặc biệt là Chu Câu Tiễn, Ngô Thần càng viết

rõ cho Lưu Khám: Người này chính là thích khách năm xưa ám sát chưa

thành công ở Tần Đình, đồ đệ của Cái Nhiếp.



Điều này làm cho Lưu Khám giật mình.



Chu Câu Tiễn ngồi vững trên ghế của đệ nhất mãnh tướng trong doanh của

Lưu Bang, thậm chí ngay cả Phàn Khoái cũng phải kém hơn hai phần. Hôm

nay dưới trướng của Lưu Bang có ước chừng hơn mười nghìn người, trong đó nhân mã Lưu Phì mang tới là tinh hãn nhất, tất cả đều là hãn phỉ đã qua trăm trận chiến, có lực công kích rất cường đại.



Cuối năm ngoái, Lưu Bang phái Chu Bột công kích Bành thành.



Lại để Hạ Hầu Anh trấn thủ huyện Lưu, còn mình tọa trấn Huyện Bái, duy trì áp lực đối với Tiết quận.



Bốn người Phàn Khoái, Lư Quán, Lưu Phì, Chu Câu Tiễn theo Lưu Bang cùng

thủ tại Huyện Bái, thực lực cũng không tính là quá yếu. Đặc biệt là theo kế của Trương Lương, sau khi đã phục kích Tư Mã Di, Lưu Bang âm thầm

gây dựng nên đạo nhân mã có thế lực lớn nhất quận Tứ Thủy, nhất định

phải nhanh chóng giải quyết.


Tương Cường hiện nay là Huyện trưởng của Từ huyện.



- Vật tư của Từ huyện, toàn bộ đã chuyển tới chưa?



- Đến rạng sáng nay, khố phủ của Từ huyện đều đã được di chuyển an toàn

đến Lâu Thương. Kỵ quân sở bộ huynh đệ Quán Anh chiều tối ngày hôm qua

đã hoàn tất bàn giao với Huyện trưởng Tương Cường. Nếu tính ra mà nói,

thì chỉ trong hai ngày, huynh đệ Quán Anh sẽ tiếp xúc với quân Sở tiên

phong của Hạng gia… làm không tốt, hiện tại hai đạo nhân mã này đã giao

thủ rồi… thật sự là hâm mộ huynh đệ Quán Anh!



Quý Bố nhịn không được phát ra một câu cảm khái.



Mà Lưu Khám lại không khỏi cảm thấy trong lòng có một tia trầm trọng.



Quán Anh, đó là lão huynh đệ của nhà mình, cũng coi như là thân kinh

bách chiến, từng vào sinh ra tử trên chiến trường. Cho nên phái Quán Anh đi, thực sự không phải là muốn thủ vững Từ huyện. Kỳ thực, với tình

hình của Từ huyện, không có khả năng thủ trụ, Quán Anh xuất kích là có

trách nhiệm khác.



Nói mưu lược binh pháp, trải qua gần mười năm tu luyện, Quán Anh đã không còn là Ngô Hạ A Mông lúc trước.



Nhưng Lưu Khám lại có chút bận tâm, lo lắng cái tính tình hỏa bạo kia

của Quán Anh. Vạn nhất… Lưu Khám không dám suy nghĩ nữa, cũng chỉ có thể cau mày.



Chỉ mong lão Quán sẽ không lỗ mãng làm việc.



Hắn vừa âm thầm cầu nguyện, đồng thời có mong mỏi mơ hồ.



Chờ đợi Sở quân Hạng gia đến?



Không, chuẩn xác mà nói, Lưu Khám mong mỏi Hạng Tịch đến. Ban đầu ở Trữ

La sơn, bởi vì nhiều nguyên nhân không thể đánh thống khoái với Hạng

Tịch.



Hiện nay, song phương đều muốn triển khai chiến trận, chân ướt chân ráo đến một hồi đổ máu!



Nghĩ đến điều này, Lưu Khám liền không nhịn được mà hưng phấn, hay tay

nắm chặt, thân thể hắn âm thầm run run, một đám lửa, thiêu đốt trong

lồng ngực.



Đến đây đi, đến đây đi!



Trong lòng Lưu Khám chờ đợi: Để cho ta lãnh giáo một chút thủ đoạn của

đệ nhất thiên hạ mãnh tướng ngươi, đại danh đỉnh đỉnh Tây Sở Bá Vương!