Hình Đồ

Chương 419 : Lão Bi đấu Bá Vương

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Trữ La Sơn!



Đối với Hạng Tịch mà nói, đó cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì.



Từ nhỏ Hạng Tịch vũ dũng nổi danh thiên hạ, trong hai mươi lăm năm, lần

thất bại duy nhất, chính là trận chiến tại Trữ La Sơn với Lưu Khám.



Tuy nói lần kia nhìn như Lưu Khám đang ở thế hạ phong, nhưng trong lòng

Hạng Tịch hiểu rõ, trên khí lực, thực tế là Lưu Khám thắng y. Khiêng

đỉnh và tiếp đỉnh, hoàn toàn là hai khái niệm. Mặc dù là chính Hạng

Tịch, cũng không thể nắm chắc lúc đó có thể tiếp được cái cự đỉnh kia.

Nhưng Lưu Khám lại thực sự tiếp được nó, hơn nữa còn ném trở về, mà Hạng Tịch thì không dám đi đón đỡ, vì vậy liền coi là thua.



Thoáng cái đã ba năm, Hạng Tịch lúc nào cũng nhớ kỹ ngày so đấu đó. Chỉ

là ngày đó đi vội vàng, y cũng không có kịp hỏi thăm danh tự của Lưu

Khám. Về sau Hạng Lương xảy ra chuyện, làm cho Hạng Tịch không thể không rời đi chú ý. Cho nên, mặc dù quân binh của y đến dưới Lâu Thương

thành, y vẫn không biết Quảng Võ quân ở Lâu Thương này chính là địch

nhân ở Trữ La Sơn ngày đó.



Hạng Tịch đến đây như thế nào?



Thì ra đêm qua khi cầu nổi ở Hoài Thủy nổi lên lửa lớn, Hạng Tịch lập

tức ý thức được tình hình không ổn. Nhưng thủy hỏa vô tình, y cũng không còn cách nào khác, đành phải đợi trời sáng, một lần nữa dựng lại cầu

nổi, suất lĩnh đại quân vượt qua Hoài Thủy.



Sau khi thu nạp tàn binh bại tướng, Hạng Tịch mới hỏi thăm tình hình

chiến đấu đêm qua. Nhưng vấn đề là, rất nhiều quân Sở, thậm chí ngay cả

địch nhân là cái dạng gì cũng không nhìn thấy, cho dù có nhắm mắt lại

tưởng tượng, cũng đem sở bộ của Quán Anh nói thành đạp sóng lớn mà đến,

giống như thủy quái thiên binh vô địch dũng mãnh… Nghe vậy thôi, đầu

Hạng Tịch đều chấn động choáng váng.



Nhưng y có một chút rõ ràng, đó chính là Long Thả đã gặp quân Tần phục kích.



Trần Anh là người sớm nhất suất bộ qua sông, sau khi kiểm tra phế tích ở huyện Từ, cười khổ mà nói:



- Tần tướng rất có mưu lược, mấy ngày trước đó đã làm đập chứa nước, khi Long Thả tướng quân nghỉ đêm ở huyện Từ, chính là bị Tần tướng phá đập

mới làm cho y toàn quân bị diệt.



- Long Thả đâu? Hiện nay Long Thả ở nơi nào?



Hạng Tịch cùng Long Thả có thể nói là cùng lớn lên từ nhỏ.



Y cũng không phải là quan tâm đến kết quả của quân Sở như thế nào, mà

chỉ lo lắng an nguy của Long Thả. Nhưng có được câu trả lời, lại làm cho Hạng Tịch bi ai đến cực điểm. Chỉ một mình Từ huyện, liền tươi sống vây mấy ngàn người, ven đường bị hồng thủy trùng kích, chết vô số kể. Về

sau lại gặp quân Tần phục kích, trên toàn bộ chiến trường, còn không

phát hiện một cái thi thể của quân Tần, mà kết quả của Long Thả, có thể

đoán được.



Hạng Tịch nổi trận lôi đình, cũng không nghe Trần Anh khuyên can, thậm

chí ngay cả khi toàn bộ đại quân còn chưa qua sông hết, y liền suất lĩnh tám nghìn bản bộ Tử đệ binh, khí thế hung hăng tới Lâu Thương. Trong

mắt Hạng Tịch, Lưu Khám không đáng để lo lắng, tám nghìn Tử đệ binh tất

nhiên có thể dễ dàng đánh được Lâu Thương.



Thế nhưng khi tiến đến dưới thành Lâu Thương, Hạng Tịch liền choáng

váng! Lâu Thương này, đây đâu phải là một trấn nhỏ, rõ ràng chính là một cái xác rùa đen. Tường thành cao dày, Hạng Tịch thậm chí còn chưa từng

nhìn thấy cách xây thành như thế, cho dù là Ngô huyện thuộc trị sở của

Hội Kê cũng không so được với tường thành ở Lâu Thương. Hơn nữa, không

giống với cách xây dựng thành thị thông thường, hai trắc bảo ở hai bên,

khiến cho phía công kích bị thu nhỏ hơn một nửa.



Một khi phát động công kích, sĩ tốt công thành sẽ bị ba mặt thụ địch.

Công kích Trắc bảo trước, mặt công kích quá nhỏ, căn bản không thể bày

trận; nếu muốn công kích chủ thành trước, liền phải đối mặt với giáp

công là Trắc bảo hai bên. Hơn nữa ngoài thành Lâu Thương, kênh mương

ngang dọc, đại hình khí giới công thành cũng không cách nào ngay lập tức sử dụng. Nếu muốn sử dụng khí giới công thành, trước tiên phải lấp đầy

những kênh mương này, nhưng làm như vậy, việc công thành sẽ phải kéo dài thời gian.
- A!



Lưu Khám không khỏi quát to một tiếng, thúc ngựa đi.



Mà Hạng Tịch lại bất ngờ không hiểu, y còn chưa rõ ràng một mũi tên kia đến từ đâu.



- Thằng nhãi Hạng Vũ, lại dám lừa gạt, không phải là anh hùng!



Hạng Tịch tuy căm tức bộ hạ nhiều chuyện, nhưng vừa rồi y quả thực rơi

vào thế hạ phong. Nếu không có mũi tên kia, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.



Hơn nữa, trên chiến trường, nào có nhiều quy củ?



Nghĩ tới đây, Hạng Tịch cũng không thèm hỏi xem đến tột cùng là ai bắn lén, giơ cao kích, lạnh lùng quát:



- Binh sĩ ba quân, theo ta xông lên!



Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy trong thành Lâu Thương truyền ra hai tiếng quát to:



- Thằng nhãi Hạng Vũ, lại dám dùng ám tiễn đả thương người… chạy đâu, Quý Bố, Chung Ly Muộitới đây!



Cửa thành Trắc bảo mở rộng, hai đội nhân mã từ trong thành giết đi ra, cùng quân Sở hỗn chiến với nhau.



Hai người Quý Bố và Chung Ly Muội song chiến Hạng Tịch, nếu thực đọ sức, cho dù là Quý Bố và Chung Ly Muội liên thủ, vẫn chênh lệch so với Hạng

Tịch một bậc. Nhưng dù sao ác đấu với Lưu Khám mấy trăm hiệp, giờ khắc

này, Hạng Tịch đã sớm rơi vào tình trạng người kiệt sức, ngựa hết hơi.

Hơn nữa lúc nãy thắng không anh hùng, lúc này Hạng Tịch đang cảm thấy

xấu hổ, lập tức đánh dứ một chiêu bức lui Quý Bố và Chung Ly Muội, rồi

suất bộ lui lại.



Hai người Quý Bố cũng không truy kích, vốn chỉ là tới cứu giúp Lưu Khám mà thôi.



Hai người suất bộ, che lấy Lưu Khám lui về trong thành Lâu Thương. Vào

tới cửa thành, đã thấy đám người Thúc Tôn Thông vội vã tiến lên nghênh

đón:



- Quân hầu, không có việc gì chứ?



Lưu Khám trở tay, chặt đứt mũi tên, rồi sau đó cắn chặt răng, tay vừa ra lực, “phốc” cái rút mũi tên ra, máu tươi bắn tung lên người Thúc Tôn

Thông.



Tự có quân y vội vàng tiến lên, đem kim sang dược bôi lên vết thương của Lưu Khám, băng bó lại luôn. Thấy Lưu Khám anh dũng như vậy, trong Lâu

Thương thành lập tức vang lên tiếng hoan hô:



- Tướng quân uy vũ, tướng quân uy vũ! ban long hoi uy vũ!



Sắc mặt Lưu Khám có vẻ hơi tái nhợt, nhưng chuyện trò vui vẻ như cũ.



Hắn cũng không về nghỉ ngơi, mà suất bộ lên thành đầu, Xích kỳ trong tay chỉ về phía quân sở đang chậm rã thối lui, lạnh lùng quát:



- Hạng Vũ, bọn chuột nhắt dùng ám tiễn làm thương người, thật làm giảm

uy danh của tổ phụ ngươi. Hôm nay Lưu mỗ không chết, ngày sau chắc chắn

lấy đầu trên cổ ngươi!



- Lấy đầu trên cổ ngươi!



Quân sĩ trên thành đầu, đồng thanh hô lên.



Ngoài dự đoán của mọi người, quân Sở lại lặng ngắt như tờ.



Lưu Khám cười nói:



- Mặc dù ta trúng một mũi tên, nhưng lực sát thương đối với quân Sở còn

hại hơn nhiều so với thương thế của ta. Theo ta thấy, quân Sở lần này

lui binh, sĩ khí tất nhiên sẽ hạ xuống.