Hình Đồ

Chương 420 : Cự hùng cuồng bạo (1)

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Trong quân doanh Sở quân, đèn đuốc sáng trưng.



Hạng Tịch đánh thắng?



Có lẽ, ít nhất trong đấu tướng, tựa hồ là y thắng Lưu Khám. Nhưng y

không hề có chút vui vẻ nào, cảm giác chỉ là vô cùng xấu hổ. Nếu không

phải là một tên bắn lén kia, chỉ sợ chính mình đã thất bại.



Y xanh mặt, ngồi ngay ngắn trong đại trướng, ánh mắt hung hãn nghiêm lạnh nhìn võ tướng đang đứng yên trước mặt y, hận không thể đem đối phương

ăn tươi nuốt sống.



- Lã Mã Đồng, ai cho ngươi bắn lén tên?



Võ tướng thân cao hơn bảy thước, là sau khi Hạng Tịch đoạt được Ngô huyện, liền đến đầu nhập.



Người này võ nghệ không tầm thường, là cao thủ bắn cung khó có được.

Bình thường Hạng Tịch đối với Lã Mã Đồng cũng rất coi trọng, chỉ là thật không ngờ, lần này Lã Mã Đồng lại âm thầm bắn tên trộm. Giao phong một

hồi dưới thành Lâu Thương, quân Sở cũng không có thương vong quá lớn,

nhưng với Hạng Tịch mà nói, lại là thua thật sự, ngày mai không biết có

còn dũng khí để đến khiêu chiến dưới thành Lâu Thương hay không.



Lã Mã Đồng cứu vãn cục diện thất bại của y, lại làm cho y mất đi lòng tin!



- Mạt tướng thấy lúc đó tướng quân gặp nguy hiểm nên cũng không suy nghĩ nhiều, liền bắn mũi tên kia vào Tần cẩu.



- Trước trận hai quân, ngươi có thể nào…



Hạng Vũ vốn là muốn nói: Ngươi có thể nào làm chuyện không quang minh

như vậy? Nhưng lời vừa đến khóe miệng, lại không thoát ra được đành ngậm miệng lại. Hai quân giao phong, đánh không chỉ là vũ dũng, tương tự

cũng là đấu mưu lược, càng là đấu ngươi lừa ta gạt.



Chiến tranh, nào có cái gì gọi là quang minh lỗi lạc?



Hạng Tịch vẫn luôn khát vọng trở thành anh hùng đỉnh thiên lập địa,

nhưng y cũng biết, kết quả làm anh hùng, thường sẽ không quá tốt.



Mâu thuẫn trong lòng, làm cho y không biết nên trách cứ Lã Mã Đồng như

thế nào. Vì vậy lời này đến bên miệng, liền biến thành:



- Bởi mũi tên này của ngươi hôm nay, được ghi làm công đầu!



Đây là lời nói trái lương tâm a!



Thật ra, Hạng Vũ hận nhất là không thể một kiếm giết Lã Mã Đồng ngay

tại chỗ, nhưng y không thể giết, chỉ có thể cố gắng tươi cười với Lã Mã

Đồng. Đợi sau khi Lã Mã Đồng đi khỏi, y ngơ ngác ngồi trong đại trướng,

không biết nên làm thế nào cho phải. Ngày mai, đánh hay là không đánh?



Cùng lúc đó, trong nội thành Lâu Thương lại là một cảnh tượng khác. Mũi tên bắn trúng trên bờ vai Lưu Khám, thương thế cũng không phải là quá

nặng. Một hồi long tranh hổ đấu dưới trường thành, lại càng làm cho sĩ

khí của người Lâu Thương lập tức tăng vọt.



Trở lại phủ nha, không đợi Lưu Khám đi vào cửa, Lữ Tu khóc lóc lao đến.


Vương Cơ gật đầu:



- Muội gặp Đồ Đồ tướng quân ở cửa, y nói với ta, lúc nhị đệ cùng tên

giặc kia giao thủ, bị giặc bắn lén trúng bả vai. Nếu không phải đối

phương dùng quỷ kế, nói không chừng nhị đệ đã thắng. Nhưng nghe nói

thương thế cũng không nghiêm trọng lắm.



Lưu Cự nghe vậy, giận tím mặt.



- Cẩu tặc vô sỉ, lại dám đâm sau lưng làm bị thương huynh đệ ta?



Suỵt, huynh nói nhỏ một chút!



Vương Cơ vội vàng che miệng Lưu Cự:



- Nhị đệ đã không muốn lộ ra chuyện này, chắc là sợ mẹ lo lắng. Huynh

lớn tiếng như vậy, cả Lâu Thương đều nghe thấy mất… Yên tâm đi, nhị đệ

đã không nói, nhất định là có tính toán của mình.



Muội nghe Đồ Đồ nói, quân sĩ trong thành lòng đầy căm phẫn, hận không thể tử chiến cùng quân giặc…



Nhưng tên giặc kia cũng thực lợi hại, theo như Đồ Đồ tướng quân nói, từ khi hắn đi theo nhị đệ, còn chưa gặp tên giặc nào có thể đánh với nhị

đệ không phân thắng bại.



- Hả? Tướng giặc kia rất lợi hại sao?



- Nghe nói rất lợi hại… muội cũng chưa từng thấy, sao biết được có lợi

hại hay không? Nhưng nếu Đồ Đồ tướng quân đã nói như vậy, chắc là sự

thật.



Lưu Cự nghe vậy, nhíu mày.



Y quơ lấy lang nha bổng, đi đến dưới mái hiên, mang theo một cái bao màu đen ra ngoài.



Vương Cơ sau lưng y nhịn không được hỏi:



- Cự, đã muộn thế này, huynh định đi đâu?



- Mẹ nói, muốn ta ngày mai đi chiếu cố nhị đệ.



Lưu Cự cũng không quay đầu lại:



- Ta đi võ đài luyện võ, nàng chớ chờ ta, nghỉ ngơi sớm đi.



Lưu Cự xưa nay ham võ thành tính, Vương Cơ cũng không để ý quá nhiều.



Nào biết được, sau khi Lưu Cự ra khỏi biệt viện, sắc mặt ngày càng đen lại:



- Ám tiễn thương người, sao có thểlà hảo hán?



Đợi ta lấy mạng ngươi rửa hận cho đệ đệ ta!