Hình Đồ

Chương 421 : Cự hùng cuồng bạo (2)

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Sắc trời càng ngày càng muộn…



Lưu Khám cũng đã nghỉ ngơi,

đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng

huyên náo. Lưu Khám bỗng dưng mở to mắt, xoay người ngồi dậy.



Lữ Tu cũng tỉnh, vội vàng khoác áo lên.



- Sao lại ồn ào như vậy?



Lưu Khám chạy ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy trong đình viện, Vương Cơ

đang bị hai thân vệ ngăn đón, lớn tiếng gọi. Vừa thấy Lưu Khám đi ra,

Vương Cơ thét lớn:



- Nhị đệ, việc lớn không xong rồi… Ca ca đệ hiện tại vẫn chưa về, ta lo y ra khỏi thành đi tìm tên người Sở kia rồi!



- Hả?



Lưu Khám chấn động, phất tay ý bảo thân vệ buông Vương Cơ ra.



- Tẩu tẩu, tỷ đừng gấp, đại ca đi đâu? Đang yên lành y đi tìm người Sở làm gì?



Vương Cơ giải thích nói:



- Buổi tối lúc đại ca đệ trở về, liền nói với ta, nhìn dáng vẻ ngươi hình như bị thương, bảo ta ra ngoài nghe ngóng.



Ta ra ngoài tìm hiểu tình hình xong, nghe nói hôm nay đệ giao chiến, bị người Sở kia bắn lén bị thương. Sau khi trở về nói với đại ca đệ, y

liền vô cùng tức giận. Về sau y nói với ta muốn đi luyện võ, ta cũng

không để trong lòng. Nhưng lúc này đã đến giờ Tý rồi, đại ca đệ còn chưa quay về.



Ta tới võ đài nơi y vẫn luyện võ, nhưng không thấy y đâu.



Lúc trở về phòng lại phát hiện áo giáp y vẫn dùng không thấy… Nhị đệ,

đệ biết sau khi Cự khôi phục trí nhớ, vẫn muốn giúp đệ làm một số việc.

Nhưng y ngốc nghếch, không biết chữ, ngoại trừ đánh nhau, cái gì cũng

không biết. Ta lo lắng…



Sắc mặt Lưu Khám lập tức biến đổi, vội vàng hỏi lại:



- Tối nay ai gác cửa thành?



- Quân hầu, trên chủ thành lâu có Lý Tư Mã, cùng Đồ Đồ tướng quân tuần

thú, trong thành có Tào Thương lệnh và huyện trưởng Tương Cường tuần

thị.



Lưu Khám nhẹ nhàng thở ra:



- Tẩu tẩu đừng lo

lắng, Lý Tư Mã và Đồ Đồ tướng quân tuần thú cửa thành, không có quân
- Mã tướng quân chết rồi…



Mã tướng quân bị người giết chết rồi!



Có người phát hiện ra thi thể của nam tử trung niên kia, lập tức thất

kinh, kêu ầm lên. Một câu kêu này, càng làm cho toàn bộ doanh đồ quân

nhu thêm hỗn loạn. Có người thanh tỉnh một chút, lập tức hô:



- Nhanh chóng bẩm báo Thiếu tướng quân!



Thiếu tướng quân?



Chẳng lẽ chính là cái tên chủ soái người Sở chết tiệt kia sao?



Lưu Cự trốn trong góc, lẳng lặng quan sát cục diện hỗn loạn trong

doanh. Nghe thấy có người hô to ba chữ “Thiếu tướng quân”, trong lòng

khẽ động. Thiếu tướng quân là nhân vật gì? Lưu Cự không biết, nhưng gã

cũng đã từng nghe người ta gọi Lý Tả Xa và Mông Tật là Thiếu quân hầu.



Còn có chất nhi Lưu Tần của gã, rất nhiều người gọi là tiểu công tử.



Thiếu tướng quân này, chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu đâu… Cho dù không phải là chủ soái quân Sở, ít nhất cũng là đại nhân vật, có thể đánh

chết.



Nghĩ tới đây, Lưu Cự dán mình vào một bên doanh địa,

hướng cái cửa doanh đi bộ tới. Chỉ trong chốc lát, chợt nghe xa xa tiếng người hô ngựa hý không ngừng. Một đám người cưỡi ngựa, vây quanh một

thanh niên tướng mạo hùng vũ, chạy nhanh đến. Nhìn tuổi của thanh niên

kia, cũng không chênh lệch nhiều so với nhị đệ, cao khoảng tám thước,

đang cưỡi một con thần tuấn bảo mã.



Cả thành Lâu Thương, bảo mã của người nào tốt nhất?



Không thể nghi ngờ đó là Xích Thố của Lưu Khám. Lưu Cự không phân biệt

được xuất thân của đối phương, nhưng khí khái kia, lại còn bảo mã Ô Truy kia, làm cho Lưu Cự lập tức đưa ra phán đoán. Tên này nhất định là một

đại nhân vật, nếu như có thể giết người này, chủ soái của người Sở tất

nhiên sẽ lộ diện.



Thân thể Lưu Cự, cơ hồ tất cả đều giấu trong bóng tối ở cạnh cửa doanh.



Nhìn thấy người kia vừa cưỡi ngựa đi vào cửa doanh đồ quân nhu, ghìm

chặt chiến mã. Trong ánh mắt Lưu Cự hiện lên một vòng khát máu quang

mang, hai tay cầm thật chặt lang nha bổng, đột nhiên từ trong bóng tối

chui ra, lang nha bổng giơ cao, đúng lúc ánh lửa soi tới.



- Cẩu tặc, dám làm bị thương huynh đệ của ta, để mạng lại!



Lang nha bổng như gió, hướng về phía tướng lĩnh người Sở kia, hung ác đập xuống.