Hình Đồ

Chương 422 : Cự hùng cuồng bạo (3)

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Nói tới Hạng Vũ cũng thực không may.



Đánh một trận với Lưu Khám hoàn toàn rơi vào thế hạ phong không nói, mặc dù sau đó có thắng,

nhưng cái thắng lợi này lại làm cho y vô cùng lo lắng, thậm chí có chút

cảm giác mất mặt.



Hạng Vũ tính tình cao ngạo, đối với vũ dũng của chính mình càng đạt đến tình trạng mê tín. Khởi binh từ Hội Kê,

đánh trận nào thắng trận đó, có thể nói là anh hùng thiên hạ, ai cũng

không vào mắt y.



Nhưng ngay chính tại Lâu Thương nho nhỏ này, làm cho Hạng Vũ lần đầu tiên trong đời cảm thấy bị ngăn trở. Thắng

không anh hùng, âm thầm đánh lén… Điều này đối với người tâm cao khí

ngạo như Hạng Vũ mà nói, cũng chính là lần nhục nhã thứ nhất. Y rất muốn giết chết Lã Mã Đồng kia, nhưng người này lại vừa cứu tính mạng mình,

còn bảo toàn thể diện của Hạng Vũ y; nếu không giết Lã Mã Đồng, Hạng Vũ

lại cảm thấy trong cổ họng có một xương cá, vô cùng khó chịu.



Như nghẹn ở cổ họng, đại khái là cảm giác như vậy.



Hạng Vũ tâm tình bực bội, đi ngủ thật sớm. Thật không nghĩ đến, nửa đêm doanh trại đồ quân nhu đột nhiên lại nổi lên lửa lớn, làm cho y lập tức tỉnh ngủ.



Doanh trại đồ quân nhu sao lại có thể nổi lên lửa

lớn? Chẳng lẽ là… Trong lòng Hạng Vũ còn có cố kỵ, đó chính là từ khi

quân Tần tập kích Long Thả ở Từ huyện, đến nay còn không có tin tức,

giống như biến mất hoàn toàn khỏi thế gian. Trần Anh không đồng ý mạo

muội tấn công, thì ra là xuất phát từ nguyên nhân này. Chẳng lẽ, quân

Tần đến cướp trại hay sao?



Vừa nghĩ tới doanh trại bị địch

đánh úp, Hạng Vũ lập tức thanh tỉnh, lập tức phái người triệu tập binh

mã, mình thì mang theo mười mấy thân binh cùng tướng lĩnh, chạy đến

doanh đồ quân nhu.



Thật không nghĩ đến, vừa tới của doanh đồ

quân nhu, chỉ thấy một bóng đen âm thầm ập đến, như một cơn gió đánh tới Hạng Vũ. Vội vàng không kịp chuẩn bị, Hạng Vũ vội đưa đại kích ra ngăn

cản. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, một cỗ cự lực truyền tới, làm cho hai

cánh tay Hạng Vũ run lên, hổ khẩu vỡ toang, bên tai vẫn còn kêu ing ing.



Ngựa Ô TRuy bên dưới hí vang, đạp đạp liên tiếp lui về phía sau.



- Thích khách, có thích khách… Bảo hộ Thiếu tướng quân!



Sự tình xảy ra đột ngột, làm cho những người đi theo Hạng Vũ không kịp

phản ứng. Nhưng khi nhìn thấy Hạng Vũ chống được một kích trí mạng,

những người này đều hiểu ra, đây chính là có người muốn ám sát Thiếu

tướng quân rồi… Mấy chục người nhanh chóng tiến đến, giơ cao đao thương.



Lưu Cự cũng thật không ngờ, một kích toàn lực của mình lại không giết

chết được Hạng Vũ? Chẳng lẽ tên này đúng là người đã giao thủ với nhị đệ sao? Nhìn khí lực này, chỉ sợ là sàn sàn với nhị đệ, chỉ tiếc lại là

thứ tiểu nhân.



- Cẩu tặc, chạy đâu!



Lưu Cự sải

bước, hướng về phía Hạng Vũ đánh tới. Sĩ tốt quân Sở đang ở trước mặt,

Lưu Cự làm như không thấy, con mắt gắt gao tập trung vào Hạng Vũ. Từng

bước lướt tới, tay bồng một phát bắt lấy trường mâu, trong miệng quát to một tiếng, đem trường mâu bên người giơ lên hung hăng đập xuống đất,

đồng thời xoay thân mình một cái, tay phải cầm lang nha bổng theo người

động lên, đi một chiêu Ngọc đái triền yêu.
gã!



- Nhị đệ, đây là binh khí của chủ tướng bọn chúng!



Lưu Cự nhặt lên Bàn long kích Hạng Vũ vứt trên mặt đất, mắt sáng ngời nói;



- Tên kia rất lợi hại, đáng tiếc nhát gan, chạy quá nhanh!



Nếu như Hạng Vũ biết Lưu Cự đánh giá y như vậy, hẳn sẽ hô to oan uổng.



Ngươi để ta đánh với người thì có thể, nhưng ngươi cũng không thể để ta sống mái với yêu quái đi…



Lưu Khám liếc mắt liền nhận ra đó là binh khí của Hạng Vũ, tuy không rõ ràng tình huống, nhưng nhìn bộ dáng này, Hạng Vũ bị thua thiệt cũng

không ít.



- Cầm lấy nó, chúng ta lập tức bỏ chạy!



Trong đại doanh quân Sở đã loạn thành một đoàn, làm gì còn có người ngăn trở Lưu Khám?



Cứ như vậy, huynh đệ Lưu Khám mang theo hai trăm kỵ quân từ đại doanh

quân Sở giết đi ra, dĩ nhiên là không một ai tử thương. Đợi khi Hạng Vũ

tỉnh táo lại, phát giác binh mã của Lưu Khám cũng không nhiều, lập tức

dẫn người truy kích phía sau. Nhưng không nghĩ lúc đến sườn núi lại bị

đám người Quý Bố, Chung Ly Muội suất bộ phục kích hai bên. Sau khi chết

vài trăm người, lại lần nữa chật vật mà chạy.



Một trận chiến

này, tướng lĩnh quân Sở bị Lưu Cự chém chết từ Lư trưởng trở lên là hai

mươi tám người, mà lương thảo và đồ quân nhu tổn thất hầu như không còn.



Lúc hừng đông, Hạng Vũ một lần nữa tập kết nhân mã, kiểm kê quân số.

Nhưng lần điểm danh này, làm cho y có xúc động muốn khóc to. Tám nghìn

Tử đệ binh theo y vượt sông, đánh bao nhiêu trận chiến, có thể nói là

bách chiến bách thắng, không nghĩ tới, ở dưới thành Lâu Thương, trong

vòng một đêm lại hao tổn gần nghìn người… Đây là những tinh nhuệ của y

a!



Hạng Vũ khóc không ra nước mắt…



- Thiếu tướng quân mau nhìn, phía trước hình như là cờ hiệu của quân sư!



Hạng Vũ đang đắm chìm trong bi ai vì đại bại, tiểu giáo bên người cao giọng kêu lên:



- Thiếu tướng quân, thật là quân sư rồi!



Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ xa, một đạo nhân mã đang chậm rãi đi

tới. Trên cờ lớn, viền vàng xung quanh, lấp lánh kim tuyến, viết Đại Sở

thiên binh, tam quân tư lệnh. Ở chính giữa cờ, là một chữ “Hạng” rất

lớn, phất phơ trong gió.



Dưới cờ lớn là một cỗ xe nhẹ, đứng

trên đó là một văn sĩ trung niên, đầu đội trúc quan, mặc đại áo, một

chiếc mũ xanh hất lên, vài sợi râu, theo gió mà phiêu động, mắt xếch,

sáng ngời có thần.



Người tới, chính là Trần Anh!