Hình Đồ

Chương 423 : Tần đồng (1)

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Lâu Thương, tửu quán.



Đại chiến đã bắt đầu, nhưng cuộc sống của người dân Lâu Thương dường như không bị ảnh hưởng quá nhiều.



Lệnh tổng động viên khẩn cấp giờ đã có hiệu lực, mỗi ngày mọi người đều tuân thủ theo công việc được dặn dò, nên làm gì thì làm đó. Sau một

ngày bận rộn, người thì về nhà, người tới tửu quán ngồi, uống hai bát

rượu, nói chuyện một lát sau đó lại về nghỉ ngơi.



Điều này dường như đã trở thành thói quen.



Sự tàn khốc của chiến tranh có lẽ không thể ảnh hưởng được đến tâm

trạng của người dân Lâu Thương, nhìn bọn họ đều rất thoải mái.



- Đã nghe nói chưa, quân Sở tới rồi!



- Nói nhảm, đương nhiên biết rõ ngày hôm qua chẳng phải đã giao thủ rồi sao? Quân Sở không chiếm được lợi thế, còn chọc giận đại gia, đại gia

đơn thương độc mã tiến thẳng vào đại doanh quân Sở, chém giết khiến bọn

chúng chạy trối chết… Trần Nhị, chuyện này chúng ta đều biết, đừng ở đây giả thần giả quỷ nữa!



Trần Nhị trông giống như một người nước Sở đích thực.



Dáng người không cao, tầm bảy thước, cơ thể nhỏ gầy.



Gã trợn mắt:



- Ta nói là chủ lực của người Sở… quân Sở ngày hôm qua chỉ là tiền

phong. Nghe nói đại quân của người Sở đã đến, mười mấy vạn người đóng

quân trong vòng mười dặm ngoài thành liền. Ta thấy, lần này Lâu Thương e rằng sắp nguy hiểm rồi, nói không chừng ngày phá thành, già trẻ khắp

thành chúng ta đều sắp gặp tai ương rồi… Ngoài thành là người Sở, chúng

ta cũng là người Sở, mọi người nói xem đang yên đang lành lại đánh làm

gì?



Mọi ánh mắt đều chăm chú dồn vào Trần Nhị.



- Ngươi là đồ hỗn xược!



Một ly rượu lao thẳng tới, suýt nữa khiến Trần Nhị rách đầu chảy máu.

Tuy nhiên dù tránh được cốc rượu nhưng người gã cũng ướt sũng, trông rất khổ sở. Trần Nhị giận tím mặt, ngẩng đầu nhìn theo hướng chiếc cốc,

khuôn mặt biến sắc.



- Lão ngưu đầu, lão đang làm cái gì vậy?



- Làm gì ư? Ta đập chết cái đồ hỗn hào nhà ngươi!



Lão ngưu đã qua thất tuần, râu tóc đều bạc phơ. Trước đây lão mở quán

rượu ở ngoài thành, khi đại loạn nổi dậy mới quay về thành Lâu Thương.



Đây là người Lâu Thương chính gốc, sáu đời tổ tiên sống ở vùng Tứ Hồng này, dựa vào đánh cá và săn bắt mà sống.



Sau này Lâu Thương được thành lập, nhà Lão Ngư đầu liền chuyển vào Lâu

Thương sinh sống. Hiện giờ tôn tử của lão đang phục vụ trong quân đội

Lâu Thương, con trai trưởng buôn bán nhỏ, trong tay còn có mấy mẫu đất

cằn, cuộc sống cũng không đến nỗi tệ. Lão đứng lên, chỉ tay vào Trần Nhị quát:


Hắc y vệ?



Đó là cái gì!



Trần Nhị lần đầu nghe thấy từ này, trong lòng không khỏi run rẩy.



Mấy tên này nhìn đều khá thân thiện dễ gần, nhưng gã có thể nhận thấy, đằng sau nụ cười kia ẩn dấu sát khí dữ tợn nào đó.



- Ta tự đi vào, không phiền đến các vị nữa.



- Thông minh!



Mã huynh đệ cười nói:



- Lát nữa nếu nhìn thấy Giả đại nhân, cứ tiếp tục thông minh như thế thì sẽ tốt hơn chút.



Tên đó rung dây xích, dẫn Trần Nhị vào đại sảnh.



Trần Nhị đưa mắt nhìn khắp hai bên, chỉ thấy trên bậc thềm của các căn

phòng kia được quét dọn rất sạch sẽ, nhưng vẫn có thể nhìn được vết máu

loang lổ.



Trong lòng gã càng run rẩy.



Bước vào đại sảnh, đối diện cửa phòng là một chiếc bàn dài.



Trên hai bên tường treo các vật dụng kỳ quái, còn phân loại đánh số lên đấy. Bảy tám cái giá gỗ nhỏ, bên trên tương tự được treo các hình cụ.

Có rất nhiều thứ Trần Nhị căn bản không biết gọi là gì, thậm chí còn

chưa từng nhìn thấy bao giờ.



Gã không khỏi thấp thỏm trong lòng.



- Đợi ở đây!



Tên đó nói một câu rồi quay người đi.



Trong đại sảnh trống không và vô cùng yên tĩnh, Trần Nhị đứng một mình

nguyên vị trí cũ, không dám cử động. Bởi vì gã có thể cảm nhận được, từ

trong bóng tối của đại sảnh có vô số ánh mắt đang nhìn gã. Cảm giác bị

người khác dòm ngó, cộng thêm tâm trạng hốt hoảng khiến mồ hôi chảy ròng ròng trên trán gã.



Những tên Tần này rốt cuộc muốn làm gì?



Một mình đứng ở đây cũng là một sự dày vò.



Qua thời gian khoảng một nén nhang, Trần Nhị có vẻ không chịu nổi. Lúc

này, một loạt tiếng trống vang lên, theo sát đó là một người đàn ông

trung niên bước ra từ trong hậu đường. Bên ngoài đại sảnh, tám nha dịch

chạy vào, chia thành hai hàng đứng hai bên. Người này ngồi xuống sau

trường án, không thèm ngước mí mắt lên, cất tiếng hỏi:



- Tặc nhân ở dưới công đường tên là gì?