Hình Đồ
Chương 43 : Yến tiệc (2)
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Ánh nắng tươi sáng, thời tiết rất đẹp.
Trước cửa Lữ gia xe
ngựa như nước, đó là khách nhân đến chúc thọ, số lượng thậm chí vượt lên cả con số mà trước đó Tiêu Hà dự đoán. Mà điều Tiêu Hà bất ngờ chính
là, Huyện trưởng huyện Bái Nhâm Hiêu đang bận rộn mà vẫn đến chúc mừng
Lữ Ông.
Nhưng Tiêu Hà rất nhanh đã nghĩ được nguyên do trong
đó. Huyện Bái hiện nay hoang vu cần phục hưng, mà điều cần nhất là một
cục diện ổn định. Bắt đầu từ cuối năm ngoái, phía tây khởi Trần huyện,
đông tới Tiết quận, quân Tần thong thả tập kết, đồng thời dọc đường từ
quận Tam Xuyên tới Ngô Trung (nay là Tô Châu Giang Tô) đã tu sửa nhiều
kho lương thực. Đồng thời Tần Thủy Hoàng còn hạ lệnh vận dụng mười vạn
nhân lực, khai mở kênh đào vùng Tứ Thủy và Cốc Thủy.
Về
phương diện này có ẩn chưa tin tức gì? Người bình thường có thể không
nhìn thấu, nhưng đối với nhân vật khôn khéo như Tiêu Hà mà nói, sao
không đoán ra được chứ. Rất rõ ràng, e là Thủy Hoàng đế cần binh... Về
phận đối tượng dụng binh, sợ sẽ là Bách Việt.
Nếu như dụng
binh Bách Việt mà nói, quận Tứ Thủy không thể nghi ngờ là sắm vai trò
một trạm trung chuyển. Thủy Hoàng đế phái Nhâm Hiêu làm Huyện trưởng
huyện Bái, sau đó thanh trừ đạo phỉ, thống trị địa phương, cũng chính là nhằm để quận Tứ Thủy trở thành căn cứ cung ứng vật tư ổn định. Cho nên, nguyên nhân Nhâm Hiêu xuất hiện tại Lữ gia, cũng sẽ không khó giải
thích. Nhâm Hiêu là muốn bộc lộ phong thái, tấm lòng có thể bình ổn xoa
dịu bách tính. Trận tinh phong huyết vũ liên tiếp năm ngoái, đã đạt được mục đích ban đầu của Nhâm Hiêu, hiện tại là cần sử dụng thủ đoạn xoa
dịu, dụ dỗ.
Đây chính là "cùng dân cùng vui" đó sao?
Trong lòng Tiêu Hà đang mải ngẫm nghĩ, thời gian Nhâm Hiêu mộ phủ, y
thật sự đã học được nhiều thứ. Nhâm Hiêu không chỉ là một quân nhân, mà
còn là một người vô cùng có thủ đoạn. Nghe người ta nói, năm xưa lúc
Mông Điềm làm Hàm Dương Lệnh, Nhâm Hiêu đã từng là trợ thủ của Mông
Điềm. Nếu như thật sự là vậy, thì đó chính là thủ hạ của tướng mạnh, tuy rằng Tiêu Hà có ngạo khí, nhưng cũng biết mình còn không thể bằng.
Nhâm Hiêu đến Lữ gia một lúc rồi ra về ngay. Nhưng sự xuất hiện của
Nhâm Hiêu đã ảnh hưởng rất lớn đối với người khác. Rất nhiều người vốn
cũng không muốn đến, nhưng vừa thấy Huyện trưởng xuất hiện thì lập tức
thay đổi chủ ý, sai người chuẩn bị lễ vật mang tới chúc mừng.
Còn chưa tới trưa thì bên ngoài Lữ phủ đã chật đầy xe cộ, thậm chí ngay cả trên đường cũng trở nên đông nghịt.
Về phần trong phủ thì càng kín người hết chỗ, nhưng khách khứa vẫn ùn ùn kéo đến, làm cho Tiêu Hà bắt đầu bối rối.
Mà Lữ Ông ở thượng đường cũng nghe được tiếng của Lư Quán.
Dù là lão có gia tài bạc triệu, nhưng khi nghe "một vạn tiền" cũng
không khỏi chấn động. Người ta dâng đại lễ như vậy, lão đương nhiên
không thể ngồi yên được rồi. Lữ Ông vội vã đứng lên, chỉnh trang lại y
quan, cất bước ra đại đường, nghênh đón Lưu Quý.
Đừng thấy Lữ gia đến huyện Bái chưa tới một năm, nhưng nói tới cũng khéo, một năm
này vừa lúc là thời điểm Lưu Bang an phận nhất. Đầu tiên là ở nhà dưỡng
thương, rồi lại vượt qua lần mộ binh của Nhâm Hiêu, sau đó là huyết
chiến, lại về nhà dưỡng thương...
Người của huyện Bái không
có việc gì cũng sẽ không nhắc tới cái tên Lưu Bang, dù sao một người như thế, tán thưởng không được, cũng không đắc tội được. Nếu Lưu Bang không xuất hiện ở huyện Bái, ai dám chủ động đề cập tới y? Vạn nhất lỡ miệng
nói ra câu gì đó, lọt vào tai đám tai mắt của Lưu Bang, khó tránh khỏi
mang vạ vào thân.
Cho nên, Lưu Ông không hiểu nhiều lắm về Lưu Bang.
Ung Xỉ ngồi bên thấy bộ dạng đó của Lữ Ông không khỏi hơi nhíu mày,
trong lòng có chút không hài lòng. Mình tặng ba nghìn tiền, được ngồi ở
vị trí cao nhất, Lưu Bang làm ầm ĩ như thế, nói không chừng vị trí này
sẽ...Mà quan trọng hơn là, sẽ tước mất thể diện của mình, đoạt danh
tiếng của mình.
Nhưng mặc dù Ung Xỉ là người mạnh mẽ thì cũng không dám đắc tội với nhân vật như Lưu Bang.
Lữ Ông ra khỏi đại đường, Tiêu Hà vừa thấy tình hình như vậy, không
khỏi thầm cười khổ, y vội vàng xoay người tiến ra ngăn cản đường đi của
Lữ Ông, nói rất nhỏ chỉ hai người nghe được:
- Lữ Ông, lời Lưu Quý này nói không đáng tin đâu.
Ngụ ý nói cho Lữ Ông biết: Lưu Bang này chỉ là kẻ khoác lác, không đáng tin.
Nhưng Lữ Ông nào có nghe vào tai, trong mắt lão, mặc kệ là khoác lác
cũng được, nhưng nếu Lưu Quý dám nói ra một vạn tiền, thì chứng tỏ y
muốn kết giao với lão. Hơn nữa, từ lúc Lưu Quý xuất hiện, sắc mặt mọi
người đều biến hóa, Lữ Ông cũng nhìn thấy hết rồi. Đó là một nhân vật
khó lường.
Trong lòng Lữ Ông thầm nghĩ: Nếu như có thể tạo
nên mối quan hệ với người kia, hơn nữa với tài lực của ta, nói vậy sẽ
đứng vững gót chân ở huyện Bái này.