Hình Đồ
Chương 42 : Yến tiệc(1)
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Mùa xuân năm Thủy Hoàng thứ ha có một trận mưa nhỏ. Mưa tuy rằng không
lớn nhưng đối với nông dân mà nói, trân quý không khác gì hoàng kim.
Người ta thường nói mưa xuân quý như dầu, mặc dù là huyện Bái không phải là nơi thiếu mưa, nhưng mưa xuân đến chí ít cũng biểu thị năm nay là
mưa thuận gió hòa.
Trải qua một năm đầy biến động lớn, dân
chúng của sáu nước mặc dù không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực. Sáu nước đã không còn, sự rối ren năm trăm năm cũng
đã kết thúc. Hôm nay, chủ nhân là Tần Thủy Hoàng, Tần quốc đã thống nhất sáu nước rồi.
Ai là chủ thiên hạ? Loại chuyện này cho tới
bây giờ đều là chuyện mà các gia môn quý tộc quan tâm, mặc kệ thiên hạ
là của ai, thì lão bách tính cũng phải sống, đánh thì đánh rồi, người
chết cũng không phải là ít, cái nên lo lắng là cuộc sống sau này thế
nào, vì vậy lực chú ý của mọi người cũng theo đó mà dời đi.
Kế hoạch một năm là thường từ mùa xuân!
Đối với Lữ Ông mà nói, cũng như vậy. Trải qua sóng gió ngắn ngủi, Lữ
gia cũng dần dần ổn định. Đương nhiên rồi, nếu như không phải là con
trai Lữ Trạch vì trốn tránh chinh dịch mà bị Lưu Khám đánh cho thành
người què, thì tất cả hoàn mỹ rồi. Nhìn Lữ Trạch khập khiễng đi trước
mặt, trong lòng Lữ Ông vô cùng khó chịu. Biết rõ là Lưu Khám cứu Lữ
Trạch, nhưng sự khó chịu trong lòng lão khó mà tiêu tan được.
Lưu Khám này năm xưa chỉ là thực khách ăn bám vào lão, vậy mà dám cả gan làm ra chuyện như vậy?
Điều mà khiến Lữ Ông không thể chấp nhận được là mẹ con Lưu Khám chỉ
trong thời gian ngắn đã vượt qua mọi khó khăn, trở nên phát đạt. Lúc
trước, khi Lữ Ông nghe nói Lưu Khám đổi Đao Bố thành Tần tệ, thì cũng đã âm thầm châm biếm mẹ con Lưu Khám là những người ngu xuẩn. Ai có thể
ngờ được, chỉ qua mấy tháng, Lưu Khám lại trở thành kẻ giàu có, mà Lữ
Ông thì sao, bởi vì việc thống nhất tiền này mà tổn thất cực kỳ nghiêm
trọng.
Nghiệp đại Lữ gia, tổn thất chút tiền bạc này cũng sẽ
không quá để ý, nhưng từ lúc danh tiếng của Lưu Khám bắt đầu vang dội
tại huyện Bái, thì trong ngực Lữ Ông bắt đầu cảm thấy không thoải mái
rồi.
Một tiểu tạp chủng mà lại trở nên nổi danh được như vậy
sao. Người của huyện Bái hôm nay nhắc tới Lưu Khám, chí ít cũng phải giơ ngón cái lên tán thưởng một câu: Là hảo hán.
Mà Lữ Ông thì sao?
So sánh ra, lại có vẻ như không có tiếng tăm gì. Đặc biệt là chuyện của Lữ Trạch đã mang tới đả kích vô cùng lớn đối với Lữ Ông. Lão càng lúc
càng nhận ra, nếu như không có người nào ở huyện Bái nói tốt cho, thì
chỉ sợ ngày sau khó mà sống được. Đúng vậy, sẽ càng khó hơn.
kết quả giờ thành người què rồi. Chỉ đáng tiếc thằng cháu của Lưu gia
làm phí phạm cả quân công một tước. Nhưng tiểu tử kia cũng là người dám
đảm đương, giờ ta cũng có chút bội phục tiểu tử đó.
Thằng cháu Lưu gia mà Phàn Khoái nói cũng chính là Lưu Khám.
Lưu Bang thở dài:
- Thằng nhóc Lưu gia quả là làm được việc....Ha hả, lần này trở lại ta nhất định phải gặp gỡ hắn một phen.
- Cha, thằng cháu Lưu gia...đã hại mẫu thân...
Lưu Phì đột nhiên mở miệng.
Lưu Bang ngẩn ra, quay lại trừng mắt với Lưu Phì, lạnh lùng nói:
- Phì, từ hôm nay trở đi, con phải nhớ kỹ, mẹ con bị bệnh chết...Hiểu
rõ chưa? Hôm nay không như trước nữa, họa là từ miệng mà ra, chúng ta
càng phải cẩn thận....Chuyện của mẹ con, từ nay trở đi không được nhắc
tới nữa.
- Hài nhi...đã biết!
Lưu Phì há mồm tựa
như muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lai nuốt trở vào. Cậu cúi
đầu, nét mặt đờ đẫn, nhìn không ra tâm trạng là gì.
Lưu Bang đứng lên, duỗi thắt lưng.
- Ở đây nửa năm rồi, trong miệng đã nhạt lắm rồi. Đồ Tử, chúng ta thu
dọn một chút, chuẩn bị quay về huyện Bái đi. Nếu Lữ lão đầu chuẩn bị
tiệc rượu mà chúng ta không tới dự, chẳng phải là không nể mặt mũi của
lão đó sao? Hắc hắc, chúng ta cần phải dành bụng để dự tiệc của lão.
Lư Quán nói:
- Thế nhưng đi dự tiệc của Lữ lão đầu thì phải có quà lễ. Chúng ta gần một năm không làm gì cả, đâu có còn tiền?
- Không có tiền thì không thể đi sao?
Lưu Bang cười nói:
- Ta không tin. Lão tử không những phải đi mà còn phải để Lữ lão đầu
nghênh đón đàng hoàng nữa. Đi thôi, đi muộn một chút là không kịp nữa
đấy.