Hình Đồ

Chương 41 : Mỉm cười nhìn mưa gió nổi lên (4)

Ngày đăng: 01:36 20/04/20


Đêm đã khuya!



Một vò Tứ Thủy Hoa Điêu đã khô kiệt từ lâu, nằm lăn lóc trên sàn. Trên miệng thỉnh thoảng còn rớt ra từng rọt dịch rượu đục đục, rơi lên mặt đất, để lại một dấu vết ở đó. Nhâm Ngao và Tào Vô

Thương nằm ngã lên đệm, ngủ say sưa, đồng thời cũng không quên phát ra

những tiếng ngáy đều đều.



Thẩm Thực Kỳ cũng về nhà rồi...



Trước khi đi, y mang theo lời dặn dò của Lưu Khám cùng với một bản

phương pháp, cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà ra về. Trong mắt Lưu Khám, Tứ

Thủy Hoa Điêu như vậy rõ ràng là chưa đạt theo yêu cầu của hắn. Nhưng

với những người khác mà nói, có thể được uống loại rượu thơm ngon thuần

mỹ như vậy đã là mơ ước khó mà đạt được rồi. Loại rượu mà chỉ có ở trên

trời này, nhân gian há có thể ủ được sao? Thế cho nên lúc Đường Lệ uống

xong, còn nâng rượu lên cao, đau khổ nói:



- Nếu sau này không có rượu Hoa Điêu ngon uống, Lệ này sao mà sống được chứ?



Màu của rượu vẫn còn khá đục, đặc biệt sau khi uống xong, sẽ phả ra một vị chua mạnh như rượu Tề.



Nói cách khác, cách làm của Thẩm Thực Kỳ vẫn chưa đạt, loại rượu như

này sao có thể xuất ra được? Đương nhiên rồi, Lưu Khám cũng biết, muốn

đạt tới yêu cầu như hậu thế, rõ ràng là không thể, bất kể là nguyên vật

liệu hay là những thứ khác, đều không đủ điều kiện.



Lưu Khám

đưa ra yêu cầu với Thẩm Thực Kỳ: phải uống đến khi nào có thể sinh ra

cảm giác ủ men đã lâu năm rồi thì mới đạt. Màu rượu không cần phải quá

mát lạnh, nhưng chí ít có thể toát lên vị đậm trầm, mà để đạt tới điều

kiện này, thì mới coi như hoàn thành bước đầu tiên. Có bước đầu tiên

này, đương nhiên là có thể đi tiếp bước thứ hai.



Nếu như đạt

được yêu cầu của Lưu Khám, thì phải ủ lâu hơn nữa, ủ cho đến khi màu sắc rượu hoàn toàn mát lạnh, dịch rượu toát ra mùi hương nực mũi.



Thẩm Thực Kỳ nói:



- Muốn làm được như thế thì không dễ dàng đâu...A Khám, thật ra chúng

ta căn bản không cần phải làm đến mức như vậy, rượu như hôm nay cũng là

đủ ngon rồi.



- Ngon?



Lưu Khám cười lạnh, nói:


lớn?



Hai quan niệm hoàn toàn bất đồng, trong đầu Tào Tham giằng xé kịch liệt.



Xuân Thu Chiến Quốc trải qua năm trăm năm, một số quan niệm đã thâm căn cố đế ở trong lòng mọi người rồi. Tào Tham cũng vậy, y không biết điều

Lưu Khám nói là sai hay là đúng? Dựa vào vách tường, Tào Tha nhìn thấy

lò lửa đã tắt, đột nhiên thở dài.



Cũng được, có một số việc,

dù gì cũng phải nhìn thấy được mới chắc chắn. Dù sao a Khám tuổi còn

trẻ, hơn nữa đám người a Kỳ cũng không có thiện cảm với Lưu Quý, đã bị

ảnh hưởng là điều khó tránh khỏi. Tương lai, Lưu Khám hắn sẽ biết Lưu

Quý tuyệt vời thế nào.



Tuy rằng Tào Tham phủ định cách nói

của Lưu Khám, nhưng ở sâu trong nội tâm, cũng không tránh khỏi nảy sinh

môt tia nhận thức như vậy



Có lẽ đi một bước, nhìn một bước vậy....



***



Không lâu sau, Thủy Hoàng đế chính thức hạ chiếu: Khắp thiên hạ, không

áp dụng chế độ phong quốc, mà dùng chế độ quận huyện, phái quan viên

thống nhất quản lý.



Cùng tháng, Thủy Hoàng Đế lần thứ hai hạ chiếu: Thu lại kim thiết thiên hạ.



Mỗi một nhà một hộ, ngoại trừ những vật phẩm dùng để trồng trọt sinh

hoạt ra thì không được cất giấu bất luận binh khí gì. Nhưng kim thiết

thu lại sẽ vận chuyển toàn bộ tới Hàm Dương, thiêu hủy hoàn toàn, đúc

thành mười hai nhân tượng. Mười hai nhân tượng này giống như Cửu đỉnh

chu thất, để bảo vệ Đại Tần vững bền thiên thu.



Đầu tiên là

xưng đế, sau đó là thống nhất tiền, thống nhất văn tự, thiết lập quận

huyện. Hôm nay mười hai kim nhân bắt đầu được đúc, tất cả những gì chôn

sâu trong ký ức của Lưu Khám đã dần dần rõ ràng. Tất cả tựa như đều đi

theo bánh xe lịch sử...Như vậy kế tiếp, thì sẽ phát sinh cái gì?



Lưu Khám bắt đầu cảm nhận được tia áp lực!



Hắn biết rõ lịch sử đang từng bước tiến lên, mà người hiểu rõ loạn thế là hắn sẽ phải làm gì đây?