Hình Đồ

Chương 433 : Cuộc chiến Lâu Thương (9)

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Sau khi thỏa

thuận xong xuôi với quân Sở, mọi người trong Lâu Thương bắt đầu rút đi.

Chỉ có điều, vì không muốn tiết lộ tin tức này ra ngoài sớm, để tránh

khỏi tai mắt của Chương Hàm, Lưu Khám rút đi vô cùng cẩn thận. Tình

huống Tứ Thủy quận rất phức tạp, quân Ngụy, quân Sở , quân Lâu Thương,

quân Tần. . . Mấy phe thế lực quấn bện lấy nhau, các lộ thám báo mật

thám chạy tới chạy lui khắp vùng Tứ Hồng.



Cái này gọi là một nhà nữ, ba nhà hứa.



Tình huống của Lưu Khám hiện nay chính là như vậy. Tuy nhiên, tương đối

mà nói, quân Ngụy tập trung ở đây để kiếm cơ hội thở lấy hơi, đối với

Lâu Thương cũng không phải tình thế bắt buộc. Vì thế, sau khi Lục Giả bí mật đi sứ, liền được Ngụy Cữu thông cảm. Trên thực tế, Ngụy Cữu bây giờ cũng cần Hạng Lương mau chóng mạnh lên, kiềm chế Chương Hàm. Chỉ cần

quân Sở có thể kiềm chế Chương Hàm, nước Ngụy dốc lực, mới có thể đối

phó với Lý Do.



Binh lực Lý do vốn không cường thịnh như Chương Hàm,nhưng quý ở tinh

nhuệ, đặc biệt sau khi hắn đóng quân ở Tảo Dĩ, có thể trực tiếp từ Huỳnh Dương thu được đồ quân nhu bổ sung, lực uy hiếp đối với Đại Lương lại

càng lớn. Ở bề ngoài xem như thế giằng co, chỉ khi nào có lý do chính

đáng sẽ cấp tốc công kích thành Đại Lương. Mặc dù Ngụy Cữu cũng không

muốn quân Sở thu được đồ quân nhu của Lâu Thương, nhưng cũng không thể

không tiếp thu điều kiện này. Chỉ có điều khi trao đổi, Lưu Khám đồng ý

rút đi khỏi huyện Bái, các loại công việc tại huyện Bái, Cự Dã. . . đều

giao cho Ngụy Cữu. Đối với kết quả như vậy, người Ngụy quốc cơ bản có

thể chấp nhận.



Nhưng có thể thâu tóm được Cự Dã hay không. . .



Hãy để Ngụy Cữu và Vương Khác thương lượng đi thôi. Ngược lại trong năm

trăm năm thời kì Xuân thu - Chiến quốc, không chỉ trăm nhà đua nhau xuất thế, lừa gạt mưu quyền, không từ bất cứ thủ đoạn nào.



Khổng Phu Tử nói, Xuân thu là lễ nhạc tan vỡ. Chiến quốc tranh bá, chính là những cuộc tranh tài quyền mưu. Lưu Khám muốn đứng vững gót chân tại thời đại này, nhất định phải thích ứng được với những chuyện này.



Sau ngày thứ nhất thỏa thuận, Lưu Khám phân bách tính Lâu Thương làm ba

đợt, đưa đi khoảng chừng sáu, bảy trăm người. Trong đó không có người bị thương cùng người già trẻ em, cũng sắp xếp một chiếc xa trượng, phụ

trách rút đi. Lâu Thương không thiếu xa trượng, lại càng không khuyết đồ quân nhu lương thảo, cái thiếu chính là căn cơ. Những bách tính đổ máu

giữ Lâu Thương một lòng muốn theo Lưu Khám, Lưu Khám không thể đi thẳng


- Quân hầu, đại trượng phu làm việc phải mau lẹ, sảng khoái. Ngài có yêu cầu gì, cứ thẳng thắn nói ra đi. Cái vẻ cứ dây da dây dưa như vậy, thực sự không thoải mái chút nào. . . Muốn cái gì, cứ mở miệng nói.



- Cái này. . .



Lưu Khám mang theo bộ mặt đầy vẻ khó khăn.



Hắn trầm ngâm một chút, sau đó nhẹ giọng nói:



- Nếu thiếu tướng quân đã nói như vậy, ta cũng sẽ không khách khí nữa.

Dân chúng không muốn rời đi, bởi vì có một ít nguyên nhân. Chủ yếu là. . . mọi người lo lắng, một khi chúng ta rút khỏi Lâu Thương, đến thời

điểm quý quân đổi ý, chúng ta sẽ gặp phải phiền phức. Thiếu tướng quân

cũng biết, chúng ta có thể kiên trì đến hiện tại, chính là dựa vào thành Lâu Thương tường cao kiên cố. . . Nếu như rút khỏi nơi này, chúng ta

chẳng khác nào mất đi tấm bình phong. Đến thời điểm ấy chỉ có mấy ngàn

nhân mã, làm sao chống đỡ được với đội quân mười vạn người đều như hổ

như lang của Thiếu tướng quân được chứ? Dân chúng, vô cùng lo lắng.



Hạng Vũ nghe được giận tím mặt.



- Đại trượng phu nói ra một lời, tứ mã nan truy!



Y râu tóc dựng ngược, lớn tiếng quát lên:



- Lưu quân hầu, Hạng mỗ có thể bảo đảm, chắc chắn sẽ không làm ra hành

động bất tín bất nghĩa như thế. Nếu có đổi ý, ngày khác sẽ như mũi tiễn

này!



Lúc nói chuyện, y từ bên trong lọ tên rút ra một mũi tiễn, bẻ gãy thành hai đoạn.



Lưu Khám lập tức nghiêm mặt nói:



- Ta biết Thiếu tướng quân chính là người có tín nghĩa, nếu Thiếu tướng

quân nói như thế, ta nhanh chóng rời đi. Chỉ có điều. . .



Hạng Vũ sắp điên mất rồi!