Hình Đồ
Chương 434 : Cuộc chiến Lâu Thương (10)
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Tên khốn này
là hán tử thân cao chín thước, ở giữa chiến trận hung mãnh như hổ, tại
sao vào lúc này lại lề mề, không sảng khoái chút nào vậy?
- Quân hầu, ngài có chuyện gì xin nói rõ.
- Trong thành thiếu xe ngựa, nên tiến độ chậm chạp. Nếu như có thể có
thêm một ngàn chiếc xe ngựa, nói không chừng có thể sớm rút đi. Chỉ là
trong thời điểm binh hoang mã loạn này, ta thực sự không biết mua ở đâu.
Kẻ này dối trá đến cực điểm, không phải là muốn ta giao xe ngựa rasao?
Xe ngựa của quân Sở phần nhiều thu được từ trên chiến trường, hoặc là
điều động từ dân gian tới. Tuy rằng không tính quá nhiều, nhưng khoảng
một ngàn chiếc chắn chắn có.
Hạng Vũ cắn răng nói:
- Quân hầu cần gì phải mua, nếu như thiếu hụt xe ngựa, ta có thể cung cấp. Đêm nay nhất định sẽ đưa xe ngựa đến. . .
- Như vậy, Khám vô cùng cảm kích!
Hai người ở trước trận, nhìn như trò chuyện rất thân thiết.
Sau đó Lưu Khám khua môi múa mép một hồi đến khi hài lòng mới trở về
thành. Nhưng còn Hạng Vũ khi quay lại chiến trường, tám ngựa quay đầu
lại, nhìn quân Sở ở phía sau đang tự hò hét liên tục, không kiềm chế nổi ngọn lửa thiêu đốt trong lòng. Đánh như thế này thì có ích gì? Cho dù
là chết trận cũng đỡ hơn là chịu uất ức như vậy. Y giục ngựa vọt tới
trước quân, roi ngựa quất mạnh lên trên người tên quan Chưởng Kỳ, lớn
tiếng mắng:
- Đừng hô, về doanh!
Tên chưởng kỳ quan kia ấm ức muốn chết.
Chúng ta cũng không muốn hò hét như thế mãi. Nhưng những chuyện này đều
do ngài cùng quân sư căn dặn, nói cái gì mà muốn che giấu tai mắt người
khác, bắt mọi người hét đến mức cuống họng sắp bốc cháy rồi.
Nhưng mà cho dù ấm ức hơn nữa, cũng không thể nói ra, chỉ có thể đốc
thúc binh lính nhanh chóng đi theo Hạng Vũ, uể oải trở về doanh trại.
- Thủ Thận, ngươi nghĩ quân Sở có giữ lời hứa không?
Sau khi Lưu Khám trở về thành, lập tức leo lên đầu tường thành, quan sát hướng đi của quân Sở. Hắn thấp giọng hỏi dò Lý Thành đang đứng bên
người:
- Ý của ta đó là, sau khi chúng ta bỏ chạy, quân Sở liệu có truy kích hay không?
Lý Thành khẽ mỉm cười:
- Sợ là Hạng Tịch sẽ không làm như vậy!
- Ồ?
- Ta quả nhiên không nhìn lầm người, lão Tiêu không hổ là đệ nhất hảo
hán vùng Đông Dương. Nếu có thể giết chết Lưu Khám, thì ngươi đã lập
được đại công rồi đó.
Đang nói chuyện, ở ngoài lều trại đột nhiên truyền đến từng trận náo loạn.
Trần Anh không khỏi ngẩn ra, vội vã cùng Tiêu Công Giác lao ra khỏi doanh trướng,
- Có chuyện gì mà hoảng loạn như vậy, xảy ra chuyện gì?
- Quân sư, cháy, cháy lớn rồi!
Có tên binh sĩ lớn tiếng kêu gào, lấy tay chỉ một về phía xa.
Trần Anh theo hướng ngón tay nhìn lại, thì thấy thành Lâu Thương lửa
cháy hừng hực. Không nhịn được phải hít vào một ngụm khí lạnh, phản ứng
đầu tiên trong lòng chính là: bị lừa rồi?
Lúc này, Hạng Vũ cũng đã được thuộc hạ bẩm báo, khoác y phục lao ra khỏi đại trướng.
- Lập tức khởi binh, lập tức khởi binh, theo ta đánh vào Lâu Thương. . . Tuyệt không thể để cho tên Lưu Khám kia huỷ hết lương thảo.
Lúc này dường như Hạng Vũ sắp phát điên, lớn tiếng rít gào. Có tên tiểu
giáo dẫn ngựa lại, ycũng không kịp mặc khôi giáp, thống lĩnh binh sĩ lao ra khỏi quân doanh, phóng như điên tới Lâu Thương. Ruột gan Trần Anh
cũng rối bời, ngay lập tức hạ lệnh, mệnh các bộ nhân mã trong quân đi
vào Lâu Thương.
Thế nhưng, ngay khi y chuẩn bị rời khỏi quân doanh, đột nhiên kìm chiến mã lại.
- Quân sư, sao lại không đi nữa?
Tiêu Công Giác mang theo bản bộ binh mã, đi phía sau Trần Anh. Thấy Trần Anh đột nhiên dừng lại, y không khỏi nghi hoặc thúc ngựa tiến lên, hỏi
dò.
- Không thể, không thể. . .
- Không thể cái gì?
Trần Anh tự lẩm bẩm nói:
- Lưu Khám cần chúng ta cuốn lấy Chương Hàm ở Tứ Hồng, bằng không sao có thể thoát thân lên phía bắc? Như vậy sao hắn lại thiêu huỷ đồ quân nhu
lương thảo vao lúc này? Không thể, tuyệt đối không thể. . .
- Quân sư!
- A!
Trần Anh bỗng nhiên quát to một tiếng, vẻ mặt như người ở trong mộng mới tỉnh.
- Tiêu Công Giác, mang bản bộ nhân mã tới, theo ta đi truy kích Lưu Khám!
Tiêu Công Giác, có chút mơ hồ! .