Hình Đồ

Chương 435 : Cuộc chiến Lâu Thương (11

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Trong thành

Lâu Thương, lửa cháy hừng hực, ánh lửa chiếu sáng nửa vùng trời. Nhưng

khi Hạng Vũ dẫn người vọt tới chân thành Lâu Thương, thì phát hiện cửa

thành đã mở rộng, cầu treo cũng được thả xuống, trên tường thành không

có một bóng người.



Phản ứng đầu tiên của Hạng Vũ chính là: có mai phục!



Y lập tức thét ra lệnh cho đám nhân mã ngừng lại, đứng trước cửa thành quan sát hồi lâu.



Phóng tầm mắt nhìn vào cửa thành Lâu Thường, thì toàn thành đã không có

bất kỳ ai nữa. Ngoại trừ những đống lửa bốc cháy hừng hực, lại không có

bất cứ động tĩnh gì. Nếu như trước đây, Hạng Vũ sẽ không chút do dự mang người vọt vào Lâu Thương. Nhưng sau khi liên tiếp chịu thua thiệt trước Lưu Khám, khiến y không thể không cẩn thận. Nói cách khác, trước đây

Hạng Vũ đã bị Thảo Mộc Giai Binh của Lưu Khámhành hạ.



Thời gian chừng một chén trà, rốt cục cũng đã xác nhận trong thành Lâu

Thương không có người. Hạng Vũ lúc này mới hạ lệnh tiến vào Lâu Thương

cứu hoả. . .



Thế nhưng, khi Hạng Vũ đứng ở trước đám cháy, y lại trợn mắt ngoác mồm,

đến nửa ngày cũng nói không ra lời. Trong thành Lâu Thương quả thực là

bị đốt, chẳng qua thứ bị thiêu cháy không phải là đồ quân nhu lương thảo trong kho lương, mà là những đống cỏ khô và củi khô ở điền trang. Cũng

không biết Lưu Khám làm sao có thể tìm được nhiều củi như vậy, đông một

đống, tây một bó, đâu đâu cũng có. Không chỉ có riêng điền trang của Lưu gia, mà còn có điền trang của Trần gia, điền trang của Lữ gia, tình

huống cũng giống nhau. Lửa cháy rừng rực, xông thẳng trời xanh.



Gã Lưu Khám này muốn diễn trò gì? ?



Hạng Vũ cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: chẳng lẽ uy tín của Hạng mỗ kém

đến thế sao? Kém đến mức dù đã thề, cũng không thể khiến người ta tin

tưởng?



Y đương nhiên biết rõ tâm tư Lưu Khám, trong ba mươi sáu kế, có một kế

tên là kế ve sầu thoát xác. Lưu Khám sợ mình đổi ý truy kích nên mới

phải làm như thế! Nghĩ chắc bản liệt kê khi Lưu Khám trình báo lên trước khi rời đi, không phải không có điểm đáng ngờ. Nói không chừng, đã sớm

rút đi sạch sẽ rồi. . . Sở dĩ vẫn bất động, chính là đang đợi thời cơ,

dựng nên một màn này để hấp dẫn sự chú ý của mình, sau đó tùy thời bỏ

chạy, thần không biết quỷ không hay!



Mưu tính thật chu đáo. . .


Đúng đấy, Trần Anh đi đâu rồi? Theo lý mà nói, sau khi chiếm được Lâu

Thương, Trần Anh phải là người đấu tiên xuất hiện mới đúng. Nhưng cho

tới tận lúc này, ngay cả bóng người hắn cũng không thấy.



- Ai biết quân sư đi đâu không?



Hạng Vũ vội vã hỏi dò, thế nhưng người ở chung quanh không có ai lên tiếng.



Sau hồi lâu, mới có một tên quan văn đi ra, lắp bắp nói:



- Trước khi ra khỏi doanh trại, thuộc hạ nhìn thấy Trần quân sư và Tiêu

Công Giác tướng quân đi cùng nhau, mang theo không ít nhân mã, xông về

phương Bắc. Nhưng vừa nãy bận rộn, nên thuộc hạ quên không báo cáo

chuyện này.



Đi về phương Bắc?



Trong lòng Hạng Vũ đột nhiên lo lắng.



- Quân sư sẽ không xin vào quân Tần chứ?



Long Thả không rõ đầu đuôi buột miệng nói một câu. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đã bị Hàn Tín vỗ một cái.



- Lão Long, ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đó?



Hàn Tín cười cợt, nói với Hạng Vũ:



- Thiếu tướng quân đừng nghe lão Long nói hươu nói vượn, từ khi quân sư

gia nhậpở Hoài Hán, vẫn luôn tận tâm tận lực vì thiếu tướng quân mà mưu

tính. Trước kia, quân ta không chiếm ưu thế, quân sư không hề đi đầu

nhập quân Tần, bây giờ chúng ta đã đoạt được Lâu Thương, chiếm hết ưu

thế, quân sư càng không thể đi theo địch. Nghĩ đến chuyện này, khẳng

định là quân sư phát hiện điều gì đó. . .



Chỉ là, quân sư cho dù có việc, cũng nên phái người nói cho thiếu tướng

quân biết một chút. Y mang người bỏ đi không một tiếng động, sẽ khó

tránh khỏi người khác nghi ngờ. Thiếu tướng quân, ta thấy không có việc

gì lớn đâu, không cần quá lo lắng, chờ một lúc, có thể quân sư sẽ trở

lại.