Hình Đồ
Chương 436 : Cuộc chiến Lâu Thương (12)
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Cõi đời này, thủ đoạn mềm dẻo là phương pháp giết người không thấy máu.
Những lời này của Hàn Tìn xem như nói đỡ thay Trần Anh, nhưng lọt vào tai Hạng Vũ, lại khiến Hạng Vũ cảm giác không thoải mái.
Từ khi Trần Anh nương nhờ tới nay, mọi việc đều không thuận lợi.
Đầu tiên là Long Thả bị tập kích ở huyện Từ, sau đó mình thảm bại tại
Lâu Thương, tiếp theo đại quân mạnh mẽ tấn công Lâu Thương, cuối cùng là sống chết mặc bay. Ngược lại thì Trần Anh làm gì chắc đó, đến sau cùng
chiếm được Lâu Thương. Tuy mình là chủ soái, nhưng trong lòng rất nhiều
người, sợ rằng Trần Anh mới là công thần.
Trong lòng bất cứ ai đều có lòng ganh tỵ.
Hạng Vũ là người có ngạo khí, tự nhiên không thể vứt bỏ tâm tư này.
Nhưng nghiêm trọng nhất, cũng không phải vấn đề này. Để Hạng Vũ cảm thấy lo lắng, là nếu Trần Anh âm thầm mang theo binh mã rời đi, mà một chủ
soái như y dĩ lại không biết chút nào. Nói cách khác, ở trong quân, Trần Anh nắm trong tay một phần sức mạnh, điều này làm cho Hạng Vũ cảm giác
rất khó chịu.
Sắc mặt, nhất thời trầm xuống, y trầm ngâm chốc lát, lớn tiếng nói:
- Lão Long, Ngươi và Hàn Tín ở lại chỗ này, kiểm kê đồ quân nhu lương
thảo. Ta tự mình dẫn ba ngàn binh mã đi tiếp ứng quân sư. . . Ta lo
lắng, quân sư có thểđuổi giết Lưu Khám. Ta và Lưu Khám có ước hẹn, nếu
quả thật Quân sư làm chuyện này thì sẽ khiến ta mất hết uy tín. Ta đuổi
theo mang y trở về.
Hàn Tín nói:
- Đúng như Thiếu tướng quân vừa nói, rất có thể như thế. Chẳng qua,
thiếu tướng quân phải cảnh giác. Ta nghe nói,khi ở Hà Nam, Lưu Khám trí
mưu song toàn, lấy mấy trăm binh mã, có thể ngạnh kháng với mười vạn đại quân của Hung Nô, đánh cho người Hung nô hao binh tổn tướng, chạy trối
chết. Không phải Tín muốn làm giảm chí khí của ngài, chỉ là nếu hôm nay
hắn sử dụng thủ đoạn cỡ này, lúc rút lui khó đảm bảo y có bố trí quỷ kế
gì hay không. Sợ là quân sư nguy rồi.
Nghe mấy lời này, Hạng Vũ gật đầu liên tục, xem như tán thưởng.
Y lập tức thông lính binh mã bản bộ xuất kích, truy đuổi Trần Anh.
Nhìn bóng lưng Hạng Vũ rời đi, khóe miệng Hàn Tín hơi vểnh lên, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị.
Trần Anh túc trí đa mưu, ngươi phải làm thế nào đây? Chỉ sợ qua đêm nay, vị trí đệ nhất mưu sĩ trong quân, cũng không còn cách nào để bảo vệ nữa rồi. Đến lúc đó, ta sẽ ngồi lên chỗ đó.
- Hàn Tín, ngươi nhìn cái gì?
Long Thả ở bên cạnh, nghi ngờ hỏi.
Hàn Tín nở nụ cười,
- Không có gì, chỉ sợ tên Lưu Khám kia lần này khó mà thoát khỏi cái
chết. . . Lão Long, Lâu Thương đã tới tay, ngươi có tính toán gì hay
không?
Long Thả ngẩn ra,
- Tính toán gì?
đánh hổ gầm, vung quyền đánh thẳng vào cổ ngựa. Sức mạnh của cú đấm Lưu
Cự mạnh thế nào?
Chỉ cần nhìn kết cục của con chiến mã là đã có thể thấy rõ ràng.
Con chiến mã kia hí lên một tiếng, hạ vó đi thêm được hai bước, rầm một tiếng đã ngã xuống mặt đất.
Một quyền của Lưu Cự, đã đánh gãy cổ chiến mã. Khiến cho Tiêu Công Giác
hoa mắt chóng mặt, khôi giáp vỡ vụn. Y giẫy giụa muốn bò lên, cũng không chờ y đứng vững, hơn mười thanh mâu ngắn đã đâm tới. Sau khi xuyên qua
thân thể Tiêu Công Giác, thuận thế đẩy một cái, y liền ngã vào trong
vũng máu, muốn đứng lên cũng không được nữa rồi.
Nhìn Trần Anh đang hốt hoảng trốn chạy, Lưu Cự cũng không truy đuổi.
Y hét lớn một tiếng:
- Phóng mâu!
Một trăm danh sĩ đồng thời lùi về sau một bước, tạo xong tư thế, vung
tay ném đoản mâu. Mấy chục tên lính Sở chạy ở phía cuối, bị đóng đinh
ngay trên mặt đất. Sau khi sĩ tốt của Lâu Thương quăng mâu, từ sau lưng
lại rút ra một thanh đoản mâu.
Hóa ra, tất cả mọi người đều mang theo hai thanh đoản mâu.
Trần Anh chỉ nghe phía sau liên tục có tiếng kêu thảm thiết, không cần quay đầu lại xem, cũng có thể biết là kết quả thế nào.
Y không khỏi âm thầm ảo não, rõ ràng biết được Lưu Khám là hạng người
gian trá, quỷ kế đa đoan, tại sao không đề phòng y mai phục cơ chứ?
Chỉ biết tính toán người khác, nhưng lại không biết, chính mình đã bị tính toán!
Tuy Trần Anh không muốn thừa nhận, nhưng ở trong nội tâm, từ trước tới
nay vẫn luôn tồn tại một tia khinh bỉ đối với Lưu Khám. Nhưng bây giờ
nhìn lại, ai khinh bỉ ai đây?
Nghĩ tới đây, Trần Anh càng ngày càng căm tức, liên tục quật ngựa. Vòng
qua khe núi phía trước, chính là quan đạo đi thẳng tới Lâu Thương. . .
Nói đến thì buồn cười, quan đạo này cũng là do Lưu Khám đông đốc người
tạo thành.
- Trần tiên sinh, nếu đến rồi, cũng không cần đi nhanh như vậy chứ!
Bên tai, truyền đến thanh âm quen thuộc. Trần Anh nghe được thanh âm
này, trong lòng lại thêm căng thẳng. Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy từ
trong khe núi có một toán nhân mã đi ra. Đều là kỵ quân, giáp đen mũ
đen, đứng nghiêm trang. Dẫn đầu có bốn viên Đại tướng.
Bên trái Lý Tất, bên phải Lạc Giáp. Ở chính giữa, Lưu Khám vẫn mặc thường phục như cũ, tay nâng xích kỳ, mặt mỉm cười.
Ở bên cạnh hắn, Quán Anh đang cầm kích, lộ rõ vẻ sát cơ.
Thấy cảnh này, Trần Anh cảm thấy tuyệt vọng, Y cắn răng một cái, "keng"
một tiếng đã rút bội kiếm mang bên người ra, lớn tiếng quát lên:
- Các huynh đệ, theo ta xông lên, mở một đường máu!