Hình Đồ

Chương 453 : Trường chinh (14)

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Hai ba ngày nữa, toàn bộ có thể qua sông rồi!



Tiêu Hà báo cáo tình hình với Lưu Khám, Tào Tham cũng không ngừng bổ sung thêm.



Lưu Khám không nói gì, đợi Tiêu Hà nói xong, hắn đột nhiên quay đầu nói với Giả Thiệu:



- Đất Hà Bắc, Khoái Triệt có tin tức gì chưa?



- Khoái tiên sinh hai mươi ngày trước từng phái người đưa tin tới, nói

là đã thuyết phục được mười hai huyện thành quận Đại, chỉ cần Quân Hầu

tới xác minh, mười hai huyện này sẽ do Lý Thiếu Quân tiếp quản. . .Khoái tiên sinh đã xuôi về phía nam, nói rằng muốn thay Quân Hầu mở cửa các

quận huyện, thông suốt đường đi.



- Vậy sao?



Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu:



- Ly Thạch hôm nay do ai khống chế?



- Quân Tần, Vương Ly!



Sắc mặt Lưu Khám khẽ đổi, nói:



- Xem ra Vương Ly đã thúc đẩy tốc độ tiến quân nhanh hơn, chúng ta cũng phải tăng tốc độ ah.



Tiêu Hà hiểu rõ ý tứ của Lưu Khám, lập tức gật đầu, xem như đã hiểu.



- Lão Khoái lần này đi Thái Nguyên, e là phải gặm một khối xương cứng rồi.



Vương Ly, không dễ thuyết phục giống như quận Đại. .. Quận Đại, là căn

cứ của Võ An Quân Lý Mục, uy danh của Lý Mục, thậm chí còn cao hơn nước

Triệu. Vương thất nước Triệu dù đã bị diệt nhiều năm, nhưng uy tín vẫn

còn như xưa, Khoái Triệt có thể mượn danh tiếng Lý Tả Xa, nhanh chóng

vững gót tại quận Đại, thuyết phục quan viên quận Đại. Nhưng điều này

không có nghĩa, hắn nhất định có thể thuyết phục Vương Ly!



Giả Thiệu gật gật đầu, bỗng nhiên cười nói:



- Quân Hầu không cần lo lắng cho lão Khoái, y là người nhìn như kẻ điên, nhưng vào lúc này nếu chưa suy tính kỹ càng, tuyệt đối sẽ không mạo

muội đi tìm Vương Ly. . .Nếu như đã quyết định hành động, chắc chắn có

thể dùng ba tấc lưỡi thuyết phục Vương Ly.



- Ngươi khá tin tưởng lão Khoái!



Giả Thiệu nghe vậy, không khỏi cười lớn:



- Nhìn chung những người dưới trướng Quân Hầu, duy chỉ có Lục tiên sinh

có thể quỷ biện sánh ngang lão Khoái, chúng ta cũng đã sớm lĩnh giáo.



Sau một hồi nói giỡn, khiến cho tâm tình của Lưu Khám được buông lỏng rất nhiều.



Mấy ngày nay, tâm tình hắn không tốt lắm.



Nguyên nhân chủ yếu chính là việc tuyệt giao với Bành Việt tại Cự Dã

trạch. Mặc dù sau đó, Bành Việt phái người đưa Thúy Ngọc Tiêu của Bành

Cự tới làm lễ vật tặng Lưu Tần, nghe nói đây là vật gia truyền của Hồ

Cơ, trước kia Hồ Yển nương nhờ Bành Việt cũng dâng tặng Thúy Ngọc Tiêu

này.



Bành Cự, tên là Cự nhưng không phải người cao lớn thô kệch giống Bành Việt.



Cậu giống mẫu thân Hồ Cơ nhiều hơn, tướng mạo thanh tú, có khí chất thư

sinh, thích âm luật, cậu với cái tên “Cự” này có chút không thích hợp.



Bích Ngọc tiêu là vật phẩm Bành Cự thích nhất, hôm nay mang tới làm tín vật đưa tặng Lưu Tần.



Đồng thời, xem như truyền đạt ý tứ của Bành Việt: Chúng ta không làm

huynh đệ được, nhưng hài tử của chúng ta, dẫu sao cũng là huynh đệ!



Hơn nữa dựa theo người đưa tin, Lưu Khám cũng hiểu được hướng đi của Bành Việt.



Bành Việt đi lần này, e là chiến hỏa xung quanh Cự Dã trạch sẽ nhanh chóng lan tràn ra. . .



Chỉ mong Bành Việt đại ca có thể thuận buồm xuôi gió. Mặc dù sau này

quyết đấu trên chiến trường, không biết ai thắng ai bại, cũng không uổng một đời đại trượng phu!



- Lão Tiêu, vậy tiếp đến, cần ngươi vất vả rồi.



Lưu Khám trầm ngâm một lát, trầm giọng nói:



- Đốn Khâu có Ngô Thần là đủ rồi. Đêm nay người và lão Tào mang theo gia quyến vượt sông, ta phỏng đoán sau khi qua sông, e là ngươi sẽ càng bận rộn. Bận rộn thì bận rộn, nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe mới được.



Một câu nói đơn giản, lại khiến Tiêu Hà có loại cảm động khó hiểu.



Y gật đầu, chắp tay thoái lui.



Lưu Khám cầm lấy bản công văn trước mặt, sau khi mở ra, đột nhiên hỏi:



- Ai có thể nói cho ta biết, Lý Lương này là người nào?



- Hồ Quan Giáo Úy Lý Lương, vốn là đạo tặc núi Thái Hành.



Giả Thiệu liền vội vàng giới thiệu:



- Năm trước người này tìm Trương Nhĩ và Trần Dư để nương nhờ, hơn nữa

nhanh chóng kéo theo một đoàn nhân mã núi Thái Hành, phá được Thượng

Đảng, Hàm Đàn. Không ngờ khi tới, Trương Nhĩ và Trần Dư lập Võ Thần là

Triệu Vương, trọng dụng rất nhiều thân tín Võ Thần mang tới.



Vì thế ghẻ lạnh với Lý Lương, phái y tới Tỉnh Hình Quan, ngăn cản quân Tần. ..



Trước khi Vương Ly nhập quan ( Quan ở đây là cửa khẩu quận Nhạn Môn) từng phái người thuyết phục Lý Lương đầu hàng.



Sau khi quy hàng, Lý Lương liền nhường lại Tỉnh Hình, về sau đảm nhiệm

chức vụ Hồ Quan Giáo Úy. . .Chỉ có điều lúc này, không phải chúng ta đi

thuyết phục Lý Lương, mà là Lý Lương chủ động phái người tới, liền hệ


- Lý đại ca, lúc này muốn làm gì?



Nếu như nói, trước kia Lưu Khám có chút kiêng kỵ Lý Do. . .thì lúc này

đây đã giảm bớt vài phần tâm tư đề phòng. Nghe Lưu Khám xưng hô theo

cách khi ở Lạc Dương trước kia, trên mặt Lý Do hiện lên một tia cười

tươi sáng. Y tiến lên hai bước, cầm hai tay Lưu Khám.



- Khám huynh đệ, ngươi còn có thể gọi ta là đại ca, ta rất vui.



- Mau để tất cả bọn họ đứng dậy, rồi hãy nói.



- Các ngươi còn không tạ ơn Quân Hầu thu nhận!



Lý Do thét ra một mệnh lệnh, khiến con cháu Lý gia nhao nhao mở miệng cảm ơn, sau đó đứng dậy.



- Khám huynh đệ mặc dù ít tuổi, nhưng cũng giống như huynh đệ của ta.



Các ngươi sau này theo Khám huynh đệ, cần nghe mệnh lệnh của hắn, chuyện của Quân Hầu, giống như chuyện của ta.



- Hài nhi xin ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo!



Lý Do kéo hai tay Lưu Khám, lắc mạnh.



Đây chính là muốn ủy thác ah!



Lưu Khám không kiềm chế nổi tâm tình, nói:



- Lý đại ca, sao không theo ta cùng bắc tiến?



Lý Do lắc đầu:



- Ai cũng có thể bắc tiến, chỉ có ta không thể bắc tiến. . .Khám huynh

đệ, ngươi cũng biết phía nam Đại Hà, có rất nhiều con mắt đang chằm chằm nhìn ta? Chỉ cần ta rời khỏi nơi này, sẽ có vô số lộ binh mã truy kích. Triệu Cao hiện tại phong tỏa tin tức phụ thân ta qua đời, để ta không

biết; nhưng y luôn luôn đề phòng ta, chưa lúc nào buông lỏng. Ta ở nơi

này, còn có thể ổn định tất các đạo nhân mã, kể cả Chương Hàm.



- Thế nhưng. . .



- Khám huynh đệ, ta cũng biết thế cục bất lợi, nhưng ta không đi được.



Ta đi theo ngươi, nói không chừng còn liên lụy tới ngươi, ngay cả vợ con cũng không thể bảo toàn. Hơn nữa, ta ở nơi này, xem như ngăn chặn sóng

gió tại phía nam Đại Hà . Nếu như ta đi, Hà Nam tất nhiên sẽ loạn. . .Ta mặc dù hận Triệu Cao tận xương tủy, nhưng không thể không lo lắng cho

dân chúng quận Tam Xuyên.



Lưu Khám không biết nên khuyên Lý Do thế nào.



Mà Lý Do chỉ vỗ vỗ cánh tay hắn, chỉ về phía kỵ quân nói:



- Những kỵ quân này, tất cả đều là tư binh do Lý gia thành lập, Quân Hầu bắc tiến, đang cần nhân thủ. Bọn họ vốn xuất thân từ Bắc cương, nay

tặng cho Quân Hầu, xem như một chút lòng thành, cảm kích Quân Hầu bảo vệ hương hỏa Lý gia ta.



Nói xong, y từ trong lòng lấy ra một phong thư.



- Khi Quân Hầu bắc tiến, tất nhiên phải qua quận Thái Nguyên.



Đến lúc đó cầm phong thư này, tìm chủ tướng quân Tần Thiệp Gian, giao

cho y phong thư này. Y xem xong phong thư này, tất sẽ không làm khó

ngươi.



- Lý đại ca, hãy cùng đi với ta.



Lý Do cười cười, không tiếp tục dây dưa vấn đề này với Lưu Khám nữa, chỉ vỗ vỗ cánh tay của hắn, rồi xoay người nhìn đám nhi nữ.



- Lúc này không còn sớm, Quân Hầu sớm quay về đi.



Nếu như sau này ngươi có thể trở lại Hàm Dương. . .Xin hãy thay ta thu

nạp thi cốt của phụ thân ta, chôn cất tại Thái Đông Môn, Do vô cùng cảm

kích.



Thái Đông Môn, chính là quê quán của Lý Tư.



Lưu Khám gật đầu, xem như đồng ý.



Lý Do ngắm nhìn nhi nữ hồi lâu, lúc này mới trở mình lên ngựa, chắp tay nói với Lưu Khám:



- Khám huynh đệ, lần này đi Bắc cương, Do cầu chúc ngươi bay xa vạn dặm, cáo từ!



Nói xong, y quay đầu ngựa, vung roi thúc ngựa mà đi.



Trong kỵ quân chạy ra hơn trăm kỵ, theo Lý Do đi xa.



Đám người Lý Dĩnh liền dẫn theo huynh muội, quỳ gối bên bờ Đại Hà, hướng về bóng dáng Lý Do phía xa xa, nặng nề dập đầu vang mấy tiếng, nước mắt chảy như suối trào.



Lưu Khám đi đến bên cạnh bọn họ, nâng từng người đứng dậy.



- Do Quận Thủ cầu người được người, các ngươi chớ đau lòng quá mức, nếu không sẽ khiến Do Quận Thủ đau lòng.



- Lý Dĩnh, đội kỵ quân này do ngươi tạm thời thống lĩnh, theo ta cùng áp trận hậu; đám người còn lại lập tức vượt qua Đốn Khâu, trong đêm vượt

sông!



- Chúng ta nguyện tuân mệnh Quân Hầu!



Con cháu Lý gia đồng loạt khom người hành lễ, nhao nhao lên xe ngựa đi về phía Đồn Khâu.



- A Khám huynh đệ, trong đó có sự lừa gạt không?



Quán Anh đi tới bên cạnh Lưu Khám, nhỏ giọng nói.



Lưu Khám lắc đầu:



- Lý Do đâu cần đùa nghịch âm mưu như vậy? Y nếu như thực sự muốn gây

bất lợi cho chúng ta, chỉ xua binh mà đến, chúng ta rất khó có thể chống đỡ. Gặp chuyện bi thương, chắc hẳn tâm tư Lý Quận Thủ lúc này đã như

tro tàn. . .