Hình Đồ

Chương 454 : Trường chinh (16)

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Đường đường là phò mã Đại Tần, mắt thấy sắp phải trở thành đại thần mất nước.



Trong triều hoạn quan lộng hành, phụ thân tự vẫn trong ngục. Nếu không như vậy, Lý Do sao có tâm tư này?



Lưu Khám thở dài một hên, cưỡi ngựa Xích Thố:



- Lão Quán, chúng ta cũng quay về đi. . .Lý Do đã lựa chọn con đường của y, chúng ta cũng phải đi theo con đường chúng ta đã định, tiếp tục tiến lên phía trước!



Quán Anh mạnh mẽ gật đầu!



Cuối tháng tư, Vương Khác khởi binh phản Tần, tuyên bố đầu hàng Sở Vương.



Cùng tháng, Lưu Bang tại xã Nam Thành quận Lang Gia chiếu cáo thiên hạ, ủng lập con trai của Sở Vương – Mị Tâm lên làm Sở Vương.



Vận khí của y ngược lại không tồi, sau khi mất huyện Bái, mang theo tàn

binh bại tướng cùng vợ con chạy trốn tới quận Tiết. Lại không ngờ khi

cướp đoạt được huyện Tiết gặp Sở Vương. Trương Lương đang ở Sông Dĩnh

Hà, tổ chức ngày chuẩn bị gây loạn, không có bên cạnh Lưu Bang. Có được

Sở Vương, tâm tư Lưu Bang lúc này trở nên linh hoạt. Y họ Lưu, vốn là

một chi trong đời thứ mười tám Kinh Sở, nếu như dựa theo Can tử, cũng có thể coi là vương thất nước Sở. Y bắt đầu suy nghĩ, nếu như ta ủng hộ

lập Sở Vương, dựa vào danh tiếng Sở Vương hiệu triệu thiên hạ, sẽ như

thế nào?



Hùng Tâm tại quận Tiết trải qua vô số khổ cực, dựa vào nghề chăn dê mà sống.



Từ khi nước Sở diệt vong, bên cạnh con cháu cố Sở chỉ có Tống Nghĩa làm bạn.



Tống gia, tại nước Sở có danh vọng rất cao, từng làm Lệnh Doãn. Tống

Nghĩa nghe nói Lưu Bang nói vậy, không khỏi có chút động tâm.



Sau khi Lư Quán ở bên khuyên nhủ, Lưu Bang liền hạ quyết tâm.



Y nghĩ, chỉ cần dựa vào danh tiếng của Sở Vương để khởi sự, hào kiệt khắp nơi trên đất Sở tất nhiên sẽ nhao nhao hưởng ứng.



Chẳng phải Trần Thắng Ngô Quảng chỉ dựa vào danh tiếng của Hạng Yến,

liền tạo được thanh thế thật lớn sao? Ngày nay y có Sở Vương chính hiệu

trong tay, khẳng định danh tiếng còn lớn hơn Trần Thắng. Vì vậy, ánh mắt Lưu Bang ngay từ đầu đã để ý tới quận Tiết, vừa vặn lúc Vương Khác đang do dự.



Vương Khác khởi binh hàng Sở, khiến phía nam khu vực Sơn Đông lập tức trở lên hỗn loạn.



Đầu tiên Cự Dã trạch Bành Việt thống lĩnh hai vạn nhân mã, đến quận Tế

Bắc nương nhờ Điền Vinh, khiến thực lực trong tay Điền Vinh lập tức tăng vọt.



Từ xưa đến này, quận Tiết đều là người nước Tề, Mạnh Thường Quân từng

nói thỏ khôn có ba hang, quận Tiết này năm đó lại là đất phong của Mạnh

Thường Quân. Sở Vương ngươi ở bất cứ nơi nào cũng được, nhưng hiện tại

đặt tay lên đất Tề, Điền Vinh sao có thể đồng ý? Chỉ là Hạng Lương thế

lực lớn, Điền Vinh đành phải nhẫn nại. Y phải đợi xem Hạng Lương có phản ứng thế nào đối với chuyện này. Nếu như Hạng Lương cũng đồng ý, y chỉ

có bóp mũi chịu đựng!



Thật không ngờ, Hạng Lương còn chưa có đáp án, quân Sở tại quận Đông Hải đã bắt đầu hành động rồi.



Long Thả trong vòng mười ngày, liền phá tan hai huyện Tương Bí, Lan

Lăng, xua quân đánh vào quận Tiết, trong ba ngày chiếm cứ huyện Tiết.

Bởi vậy, quận Tiết mở rộng cửa thành, để quân Sở tiến quân thần tốc. Hàn Tín đích thân thống lĩnh binh mã, liên tiếp phá tan huyện Đằng, huyện

Trâu, Hợp Hương, Nhâm Thành, binh lâm tới trước chân núi Dịch Sơn.



Vương Khác liên tiếp gửi thư, biểu hiện rõ y muốn quy thuận Đại Sở.



Nhưng Hàn Tín không đếm xỉa đến thư của y, trong tháng năm phá tan Bình

Dương. Đồng thời, Long Thả nghe ý kiến của Hàn Tín, cũng không tuân lệnh Vương Khác. Trước khi Hàn Tín phá tan Bình Dương, Long Thả dẫn quân

tiên phong, đánh tới chân thành huyện Xương Ấp.



- Ly Thực Kỳ ức hiếp ta, Ly Thực Kỳ ức hiếp ta!



Vương Khác vạn lần không ngờ, sẽ xuất hiện cục diện như vậy.



Quân Sở tựa hồ không để ý tới y có quy hàng hay không, mà quyết tâm đánh chiếm quận Tiết.



Cảm giác bị lừa gạt, khiến Vương Khác nổi trận lôi đình. Nếu như trước

đây, y còn có thể cầu viện Lý Do, nhưng hiện tại thì sao, Vương Khác

điên mất rồi!



Kỳ thực không chỉ có y, ngay cả Ly Thực Kỳ cũng không ngờ xuất hiện kết quả như vậy.



Quân Sở hành động thực sự quá nhanh, nhanh đến mức khiến gã không kịp

phản ứng. Trước khi Hàn Tín công đoạt Bình Dương, Ly Thực Kỳvẫn còn ở

huyện Lỗ. Vương Khác trong lúc giận dữ, đã bắt Ly Thực Kỳ, tại nha phủ

huyện Lỗ phanh thây Ly Thực Kỳ. . .



Quân Sở hành động như sét đánh không kịp bưng tai, tựa như phóng tín

hiệu về phía Điền Vinh: Hạng Lương không thừa nhận Sở Vương này!
được nhận hoàng kim, lúc đó hộ tống Lưu Khám đi gặp huyện lệnh thành

Tống Tử - Từ Công, bởi vậy mà đổi tên. Chỉ có điều, Lưu khám thực sự

không nhớ rõ.



Thấy Lý Lương rất nhiệt tình, Lưu Khám lại không tiện cự tuyệt.



Chỉ là sau khi trải qua chuyện tại trạm dịch Triệu vương, Lưu Khám lại cẩn thận thêm vài phần.



Hắn không dẫn theo những người khác, mà để Lưu Cự bảo hộ Khám phu nhân

và gia quyến đi đầu thông qua Hồ Quan. Rồi sau đó hắn liền mang theo

Quán Anh, cùng leo lên đầu tường Hồ Quan.



Quán Anh cũng từng gặp Lý Lương. . .



Ít nhất Lý Lương còn nhớ rõ Quán Anh, vừa gặp mặt, thực sự niềm nở vô cùng.



Nhìn đội ngũ nối đuôi nhau qua Hồ Quan, trên bàn rượu, ba người vô tình đề cập lại chuyện xưa.



- Ta đã sớm biết, Lưu Quý không phải đồ tốt!



Nghe Lưu Khám nói, Lý Phóng bị Lưu Quý giết chết, trong lòng Lý Lương tràn đầy căm phẫn.



Con mẹ ngươi, nếu như một lòng trung thành, vì sao năm đó lại có thể

phản bội Lý Phóng? Từ đáy lòng mà nói, Lưu Khám không muốn kết giao với

Lý Lương. Nhưng có việc nhờ vả người ta, không thể không hạ thấp khí độ. Ba người nâng ly cạn chén, đợi tới khi toàn bộ đội nhân mã vượt qua Hồ

Quan, thì trời đã tối.



Lý Lương nhiệt tình giữ Lưu Khám lại, cũng nói y chuẩn bị một chút quân nhu, đợi tý nữa sẽ đưa lên cho Lưu Khám.



Lưu Khám thực sự nể mặt, vì thế gật đầu đồng ý.



Lý Lương an bài tại quan nội, sau đó cùng Lưu Khám nâng ly cạn chén, tiếp tục uống rượu, mãi cho đến khuya mới thôi.



- Lão Ninh tiễn đưa Lưu Quân Hầu nghỉ ngơi.



Lão tốt từ bên cạnh đi tới, đỡ Lưu Khám.



Lão tốt này, khí lực thật lớn.



Lưu Khám thoáng liếc nhìn lão tốt kia, nhưng bởi vì dưới ánh đèn dầu,

cho nên không thấy rõ tướng mạo. Chỉ có điều thể trạng ngược lại rất uy

vũ.



Lý Lương nói:



- Quân Hầu quay về nghỉ ngơi, ta phải đốc thúc thuộc hạ, tý nữa sẽ mang đồ quân nhu tới.



- Làm phiền Lý Giáo Úy!



Trên mặt Lưu Khám mang theo vẻ tươi cười, từ biệt Lý Lương, dưới sự dẫn

đường của lão tốt, y cùng Quán Anh đi tới sát cổng thành.



Dọc theo đường đi khoảng chừng thời gian một chum trà, lão tốt dừng lại trước cửa một tòa trạch viện:



- Lưu Quân Hầu, chính là nơi này.



- Đa tạ!



Lưu Khám cười cười rồi chuẩn bị cất bước đi vào.



Nhưng vào lúc này, Quán Anh đột nhiên kéo Lưu Khám lại, dò xét lão tốt kia từ trên xuống dưới, mở miệng nói:



- Lão nhân này, vì sao ta thấy ngươi quen mắt thế?



Lão tốt ngẩng đầu nói:



- Quân Hầu hiện tại ở địa vị cao, tận hưởng vinh hoa phú quý, sao có thể nhớ rõ cố nhân Tống Tử năm đó?



Lại là cố nhân!



Mẹ kiếp, đầu năm nay thực sự có lắm cố nhân . . .



Lưu Khám nghe lão tốt kia nói một câu, cũng không khỏi nhìn về phía lão.



Lúc trước, lão tốt quay lưng về phía ánh lửa, không thấy rõ tướng mạo.

Sau đó, một mực dẫn đường phía trước, Lưu Khám cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.



Mà hiện tại, tay lão cầm lửa, đứng đối diện Lưu Khám, khiến cho Lưu Khám nhìn thấy rất rõ ràng, không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngón tay Lưu Khám chỉ về phía lão tốt kia, sau hồi lâu ngạc nhiên hô lớn:



- Lão nhi, tại sao ở nơi này?