Hình Đồ

Chương 462 : Đạo Tử nay ở đâu?

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Hoàng Hà thời Tần, và Hoàng Hà hậu thế có khác biệt rất lớn.



Đặc biệt tại Hà Nam, nước sông chảy qua Đặng Khẩu, một đường chảy về

phía bắc, rồi đột nhiên chia làm hai nhánh sông. Một nhánh chính là

Hoàng Hà, một nhánh khác đi đường vòng chảy về phía bắc, cùng với Hoàng

Hà tạo thành hình cây cung.



Nơi dòng sông phân nhánh, có tên là Bắc Hà ( nay gọi là Ô Gia Hà )



Quận Cửu Nguyên bao gồm phía nam Hà Thủy và khu vực Nội Sáo.



Khu vực Quảng Nghĩa Thượng Hà Bắc là chỉ phía bắc Hà Thủy. Nhưng trong

mắt người quận Cửu Nguyên, nhất định phải vượt qua Bắc Hà, mới có thể

coi là đất Hà Bắc.



Lâm Hà ngay cạnh bờ Bắc Hà, là một cứ điểm Hà Ngạn bên trong Bộ Đồ.



Thủy Hoàng Đế xây dựng rầm rộ tại Hà Nam, dựng lên Trường Thành. Nhưng

trên thực tế, Trường Thành xây dựng để làm lớp bình phòng che chắn nước

sông, tuy vẫn nằm trong bản đồ Đại Tần, nhưng phần lớn thời gian, binh

mã quân Tần đóng ở bên ngoài Lâm Hà, không có thủ vệ nơi này.



Khu vực Nội Sáo, là nơi giao dịch lớn nhất giữa đế quốc Đại Tần và nước Nguyệt Thị.



Sau dân tộc bắc Hung Nô bỏ chạy, nước Nguyệt Thị và lão Tần có rất nhiều chỗ liên hệ. Đặc biệt là Thủy Hoàng Đế thành lập quận Cửu Nguyên, mở ra bốn mươi bốn thành trì, khiến nước Nguyệt Thị và lão Tần càng thêm

nhiều điểm liên hệ. Khi Phù Tô còn sống, một mặt vì tăng cường liên hệ

với dân tộc du mục trên thảo nguyên, để thuận tiện xâm lược phạm vi kính tế lớn, vì vậy ngay tại khu vực Nội Sao lại xây dựng một tòa thành trì.



Tòa thành trì này tên là Ngũ Nguyên.



Chỉ có điều, lúc này Ngũ Nguyên thực sự không chỉ tồn tại theo hình thức huyện thành.



Hơn nữa nó còn có tác dụng trao đổi mua bán, chỉ là nhân khẩu địa phương không quá nhiều, chỉ có hơn một nghìn người.


Chiếc xe ngựa này của Lưu Khám thực sự rất lớn.



Nó được gia công đặc thù, vì thế thùng xe còn lớn hơn cái phòng nhỏ.



Trong xe có một chậu than, phía trên có sẵn một cái nón lá tử, nhiệt độ từ lỗ trên nón truyền tới, được phân tán rất đều.



Xe lớn như vậy, tổng cộng có hai mươi chiếc, ngoại trừ chiếc xe Khám phu nhân ngồi, chiếc xe này của Lưu Khám là chiếc lớn nhất.



Cùng lúc có thể chứa được mười mấy người, cũng là nơi tạm thời để Lưu Khám triệu tập phụ tá thương nghị.



Xa trưởng, chính là cháu của Xa Ninh.



Lưu Khám mở công văn trong tay, mỉm cười nói:



- So với tám năm trước, khi ta lần đầu tới Hà Nam Địa, hôm nay đã tốt hơn rất nhiều.



Tám năm trước, trên đường đi, mấy trăm dặm chưa hẳn có thể thấy thôn xóm.



Ngoại trừ đám người Hồ du mục, nơi này chỉ là mảnh đất hoa. . . Tần, cha hi vọng con nhớ kỹ, nơi này muốn trở nên phồn hoa hơn nữa, cần phải

khai phá một chút. Cửu Nguyên là cánh cửa của Sơn Đông thậm chí toàn bộ

phương bắc, cho dù một người tới nơi này, tuyệt đối không thể vứt bỏ.



Lưu Tần không hiểu rõ ý tứ của Lưu Khám, nhưng thấy sắc mặt Lưu Khám

nghiêm trang, Lưu Tần đành dùng sức gật đầu, xem như đã nhớ.



- Được rồi, đi chơi đi!



Lưu Khám xoa xoa đầu Lưu Tần:



- Ngươi lớn lên ở Lâu Thương, chắc hẳn chưa từng thấy quang cảnh đồ sộ

thế này. Lâu Thương đẹp thì có đẹp, nhưng dẫu sao cũng thiếu loại khí

phách lớn. Ngươi và Trường đi ra ngoài một chút đi, tìm Xa công công của con, xem có thể bắt được hai con ngựa tốt trở về hay không?