Hình Đồ
Chương 463 : Đạo Tử nay ở đâu? 2
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Vừa vào Hà Nam, Xa Ninh và Đồ Đồ liền bắt được hơn mười con ngựa hoang, giúp kỵ quân của Lưu Khám có thêm chút bổ sung.
Dù sao, trước khi đi qua Hoành Sơn, kỵ quân của Lưu Khám cũng tổn thất
không nhỏ. Ít nhất có hơn trăm con chiến mã thiệt mạng trong núi.
Lưu Tần nghe vậy, liền hoan hô một tiếng, cùng xa trưởng đi xuống xe.
Lưu Khám tìm đám ngươi Lý Thành, Cổ Thiệu chuẩn bị bàn bạc. . .
- Ngày mai chúng ta đến Cù Diễn rồi, chắc hẳn quân Ô Thị quân đã nhận được tin tức.
Xem ra thành tựu của Ô Thị quân tại quận Cửu Nguyên lần này, e là không
nhỏ. Lúc trước ta để cho hắn dời đến quận Cửu Nguyên, cũng không biết
đúng hay sai?
Chỉ có điều, ta tin Ô Thị Khỏa giờ phút này e là cũng không hoan nghênh chúng ta đến.
Bất luận chúng ta ở lại Cửu Nguyên hay ở bắc Độ Hà, đều có ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích của y. . . Ngươi này, không thể không đề phòng.
Lý Thành lấy ra một quyển địa đồ da trâu trong bọc hành lý, đặt trước mặt Lưu Khám.
- Quân Hầu, Giả Tư Mã đã dò xét rõ hoạt động chủ yếu của Ô Thị Khỏa trong vòng hai năm qua.
Y có quan hệ rất mật thiết với người Nguyệt Thị, hơn nữa lại nhiều lần
qua lại với Long Thành, Mạo Đốn. Ta từng nghe nói, cuối năm trước Nguyệt Thị Vương còn muốn gả con gái cho Ô Thị Khỏa. . . Người này chiếm đóng
Ngũ Nguyên nắm trong tay Nội Sáo Hà Bắc, trên danh nghĩa có ngàn dặm đất màu mỡ, tuấn mã hơn vạn con, thực lực vô cùng hùng hậu; đồng thời trong tay y còn có đồng, muối và các loại vật tư, giao hảo rất tốt với Nguyệt Thị dân tộc Hung Nô, tại Cửu Nguyên cũng rất có danh tiếng.
Quân Hầu nếu muốn dừng chân tại quận Cửu Nguyên, có lẽ Ô Thị Khỏa sẽ trở ngại lớn nhất.
Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu, nhìn trên địa đồ đánh dấu điểm đỏ chằng chịt, trong lòng không khỏi có chút trầm trọng.
Lúc trước muốn Ô Thị Khỏa phát triển đến quận Cửu Nguyên, chỉ là muốn
lợi dụng y, để y trở thành một cây đinh. Thật không ngờ, cây đinh này đã khiến Lưu Khám cảm thấy nhức đầu. . . Muốn dừng chân ở Cửu Nguyên, như
vậy tất cả quyền lực nhất định phải tập trung trong tay một người.
Như vậy, khó tránh khỏi phát sinh xung đột với Ô Thị Khỏa.
- Giả Thiệu, đã liên lạc được với Đạo Tử chưa?
Giả Thiệu lắc đầu:
- Nói cũng kỳ quái, ta dựa phương thức liên lạc của Đạo Tử lưu lại, nhưng lại không cách nào liên hệ với y.
Ngược lại Mông Thiếu Quân đã có liên lạc. . .
- Mông Khắc hiện tại ở đâu?
Giả Thiệu nói:
- Thiếu Quân hiện tại vẫn ở Võ Tuyền Vân Trung.
- Võ Tuyền?
Lưu Khám khẽ giật mình, thoáng liếc nhìn Lý Thành.
Nếu nói về mức độ quen thuộc đối với Vân Trung Cửu Nguyên, Lưu Khám còn kém rất xa Lý Thành.
Lý Thành vội vàng nói:
- Võ Tuyền là cứ điểm gần Vân Trung, cũng là cửa quan phía bắc Vân
Trung. Người Đông Hồ và Nguyệt Thị muốn công kích Vân Trung, nhất định
phải thông qua Võ Tuyền. Có lẽ Mông Thiếu Quân đi Võ Tuyền là vì lo lắng đại quân Vương Ly rời đi, người Hồ sẽ tập kích quấy rối.
Giả Thiệu nói:
Ô Thị Khỏa lắc đầu.
Thúc, tại một số thời khắc có ý đại diện cho bà con hàng xóm. Ô Thị Khỏa gọi Nhiếp thúc ở đây không phải anh em trong nhà, mà là Nhiếp huynh đệ.
- Nhiếp thúc tuy mạnh, nhưng y có thiện cảm rất tốt đối với Lưu Khám, e là khó có thể thuyết phục.
Hơn nữa đệ tử của Nhiếp thúc hiện tại đang dốc sức dưới trướng Lưu Khám. . . Nếu như thuyết phục y không tốt, ngược lại sẽ để y thông báo với
Lưu Khám, như vậy rất không ổn.
Cho nên, không những không thể nói cho y biết, mà còn phải nghĩ cách để y đi.
Uhm. . . Vừa vặn dân tộc Hung Nô và chúng ta muốn tiến hành mua bán
lượng hàng hóa lớn, ngày mai để Nhiếp thúc áp giải, đi Hà Bắc giao dịch
với người Hung Nô.
- Nhưng Lưu Khám. . .
- Chuyện về Lưu Khám, không cần làm gấp.
Ô Thị Khỏa lật đi lật lại đồng hoàng kim trong tay, suy tư một chút nói:
- Lưu Khám hiện tại còn chưa tới Cù Diễn, phỏng chừng cần mười ngày nữa
mới có thể đến Lâm Hà. Con lập tức phái người đến Cửu Nguyên trước, tung tin đồn, nói Lưu Khám dẫn theo mười vạn lưu dân muốn cướp lương thực. . . Như vậy, người quận Cửu Nguyên chắc chắn sẽ phát sinh địch ý đối với
hắn.
Ô Ứng Nguyên không khỏi nở nụ cười.
- Phụ thân, quả nhiên là kế hay!
- Mặt khác, ngươi ngày đêm khởi hành, đi Hà Bắc tìm muội muội của ngươi, để nàng tuyển trăm dũng sĩ người Nguyệt Thị lập hộ tống nàng qua sông.
Nhớ kỹ, là những dũng sĩ chân chính, đừng kiếm một đám chỉ biết ăn không ngồi dồi.
Ôn Ứng Nguyên gật đầu, đứng lên nói:
- Con sẽ lập tức xuất phát.
- Đúng rồi, Đình Uy vì sao chưa về?
Ô Ứng Nguyên khẽ giật mình:
- Ba ngày trước con đã phái người đi Cù Diễn tìm y rồi. Hôm tại tuyết
rơi đầy đường, đi lại không dễ, chắc hẳn Đình Uy đã đi trên đường.
- Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi!
Ô Thị Khỏa liên tục gật đầu:
- Con lập tức lên đường đi, ta đi tìm Nhiếp thúc, bàn bạc một chút về chuyện để y đi Hà Bắc giao hàng.
- Con sẽ lập tức xuất phát!
Ô Ứng Nguyên quay người, sải bước đi ra khỏi phòng.
Sau khi Ô Thị Khỏa thấy bóng dáng nhi tử biến mất trong gió tuyệt, y liền nhắm nghiền hai mắt lại.
- Lưu Khám . . . Ha ha, Lưu Khám . . .
Trong miệng y lầm bầm vài câu, sau đó đột nhiên trợn mắt, lành lạnh cười cười:
- Ngươi có thể đến Cửu Nguyên, coi như ngươi có bản lãnh. . . Chỉ có điều, đến lúc phải kết thúc rồi!
Lật đi lật lại đồng tiền trong tay, Ô Thị Khỏa cất bước đi ra khỏi đại sảnh.