Hình Đồ

Chương 464 : Tranh đoạt Cửu Nguyên 1

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Phóng tầm mắt nhìn ra phía xa, liền thấy mảnh thiên địa rộng lớn chỉ một màu trắng xóa.



Đây là vùng đất nước Nguyệt Thị, so với cách sống du mục của người Hung

Nô, người Nguyệt Thị đã từ từ chuyển đổi hệ thống thành bán du mục, bán

nông canh. Mặc dù đất đai không phì nhiêu màu mỡ như Hà Nam, nhưng người Nguyệt Thị sống lân cận khu Bắc Ngạn Hà Thủy, đã bắt đầu cuộc sống nông canh, hơn nữa tại một số nơi đã dựng lên từng tòa từng tòa thành trì.



Theo chất lượng sinh hoạt mà nói, người Nguyệt Thi vượt xa so với người Hung Nô.



Hơn nữa nhân khẩu đông đúc, dọc theo bờ Đại Hà tính toán, đã có hơn trăm vạn người, nhân khẩu vượt xa dân tộc Hung Nô – Mạo Đốn.



Nhưng nhân khẩu tuy nhiều, lại không giúp người Nguyệt Thị chiếm thế thượng phong trên thảo nguyên.



Mông Điềm từng nói:



- Trong lòng người Nguyệt Thị luôn luôn sợ kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu. Điều kiện sống tốt khiến bọn họ không có sức chiến đấu quá mạnh mẽ. Cho nên, trên danh nghĩa người Nguyệt Thị có hai mươi vạn Khống Huyền Sĩ, nhưng

không thể chiếm vị trí chủ đạo trên thảo nguyên.



Vì thế, khi dân tộc Hung Nô chiếm đóng Hà Nam Địa, binh lực người Nguyệt Thị ngang bằng với người Hung Nô, nhưng vẫn phải cúi đầu xưng thần.



Nhưng sau khi dân tộc Hung Nô bại tận, người Nguyệt Thị lập tức trở nên

cứng rắn, chẳng những thu hồi dê bò và đất trước kia tặng cho người Hung Nô, lại còn không ngừng gặp nhấm dân tộc Hung Nô. Mạo Đốn trong tình

thế cấp bách, đành phải một đường bắc thượng, cơ hồ giao lại toàn bộ

thảo nguyên Hà Bắc cho Nguyệt Thị.



Nếu như người Nguyệt Thị quyết đoán, thời điểm này thâu tóm dân tộc Hung Nô, ít nhất có thể cùng tồn tại với người Đông Hồ tại Bắc cương.



Nhưng Mạo Đốn giao tặng hai mươi mỹ nữ dân tộc Hung Nô, cộng thêm 5000

con trâu, dê và 3000 dật Hoàng Kim, lại khiến cho Nguyệt Thị Vương ngay

lập tức lặng lẽ hành quân.



Mạo Đốn thống lĩnh tàn quân Hung Nô dừng chân tại Long Thành, sau khi

liên tiếp thâu tóm mấy bộ tộc du mục lớn, dần dần khôi phục nguyên khí.



Mà người Nguyệt Thị vào lúc đó lại lần nữa tỏ ra mềm yếu, bỏ mặc Mạo Đốn không ngừng lớn mạnh. Thậm chí sau khi Mạo Đốn phái người đưa tới hơn

vạn con ngưu dương, Nguyệt Thị Vương hạ lệnh, trả lại người Hung Nô thảo nguyên vùng Khắc Lỗ Luân Hà và núi Kiều Ba trước kia đã chiếm trong tay người Hung Nô. . . Đương nhiên, Nguyệt Thị Vương quyết định như vậy,

chính là muốn ngồi trên núi xem hổ đấu.



Núi Kiều Ba, tiếp giáp Đông Hồ!



Có thể Nguyệt Thị Vương lại quên một việc, vùng núi Kiều Ba và Khắc Lỗ Luân Xuân, là nơi cỏ mọc um tùm, nguồn nước dồi dào.



Mạo Đốn có được miếng đất này, không khác gì lấy được một vựa lúa.



Về phần Đông Hồ. . . Mạo Đốn sử dụng thủ đoạn rất đơn giản, y phái người ly gián Đông Hồ Vương và A Lợi Đê, Đông Hồ lúc này giống như con ốc

không mang nổi mình ốc, làm sao có thời gian để ý tới y? Mặc dù A Lợi Đề có lòng, nhưng đối mặt với người Đông Hồ hùng hổ bức người, y thực sự

không thể quan tâm tới Mạo Đốn.



Cuối tháng mười một, Hà Bắc cả ngày tuyết rơi.


Hai tay Nguyệt Thị Vương không tự chủ được run lẩy bẩy, nói khẽ:



- So với Mông Điềm, Vương Ly thì như thế nào?



- Vương Ly sợ là không bằng, nhưng so với Mông Điềm, e là kém hơn một bậc.



Đại Vương, Nguyên Bình nhắc tới một người, không biết Ngài đã nghe tới

chưa. Năm đó Mông Điềm quyết chiến với dân tộc Hung Nô, không biết ngài

nghe nói đến lão Bi Phú Bình chưa?



- Ngươi nói chính là lão Bi Phú Bình từng dùng trăm người ngăn cản hơn mười vạn đại quân Hung Nô tấn công Phú Bình?



Đây chỉ là lời đồn nhảm nhí, Lưu Khám lúc đầu ở Phú Bình, ít nhất trong

tay có mấy nghìn binh mã, nhưng khi truyền đến thảo nguyên liền trở

thành một trăm thắng mười vạn.



Nguyên Bình gật gật đầu:



- Gã Quảng Võ Quân này chính là lão Bi Phú Bình.



Keng keng. . .



Mấy ly rượu rơi xuốn mặt đất, tiếp đến vang lên những tiếng leng keng quanh quẩn trong đại điện.



- Lão Bi Phú Bình, nghe nói hắn thân cao tám trượng, vòng eo rộng tám

trượng, một cái tát có thể chụp chết trên vạn người. Quả thực là loại

người giết người, ăn thịt uống máu không chớp mắt.



- Còn không phải sao. . . A Lợi Đê trước kia không đủ hung ác hay sao?

Vậy mấy vạn người của y bị hắn ăn tươi nuốt sống, ngay cả xương cốt cũng không còn.



Con tim Nguyệt Thị Vương đập thình thịch, hét lớn một tiếng:



- Tất cả câm miệng hết cho ta!



Y cố gắng trấn tĩnh, nhìn nhìn Nguyên Bình hỏi:



- Nguyên tiên sinh, thực sự chính lão Bi Phú Binh kia sao?



- Vậy làm sao bây giờ? Ai nguyện ý ngăn cản lão Bi Phú Bình kia?



Trên đại điện, lúc này lặng ngắt như tờ.



Nguyệt Thị Vương liên tục gật đầu:



- Đúng vậy, đúng vậy. Là ta lỡ lời.



Nguyên Bình nhìn về phía mỹ phụ kia, gật đầu cười cười.