Hình Đồ
Chương 476 : Tranh đoạt Cửu Nguyên (13)
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Lưu Khám nhận thư, không mở ra xem ngay lập tức, mà nhìn từ trên xuống dưới, nhìn trái nhìn phải tín sứ kia, đột nhiên hỏi:
- Ngươi là người phương nào?
- Nê Mĩ là người Hạ quốc, cũng chính là người Ô Tôn.
Ô Tôn?
Ngô Thần nhịn không được tò mò hỏi:
- Ô Tôn? Chính là nước Ô Tôn giỏi nuôi ngựa?
- Đại nhân cũng biết Ô Tôn?
Nê Mỹ mở to mắt nhìn về phía Ngô Thần.
Lưu Khám cũng đã được nghe nói tới nước Ô Tôn, nhưng không phải là biết
rất rõ về chủng tộc này. Thấy Ngô Thần hỏi Nê Mỹ, Lưu Khám cũng không
nói gì nữa, mở thư xem. Lúc đầu, lông mày có chút nhíu chặt, nhưng dần
dần, trên mặt hiện lên sự vui vẻ.
- Nê Mỹ, ngươi lập tức trở về, nói với chủ nhân nhà ngươi, nói điều kiện của nàng, ta đồng ý rồi. Nàng có thể lập tức báo cho Đại vương nhà
ngươi, để y phái người đến, cùng ta thương nghị cụ thể vấn đề… Thay ta
đa tạ tâm ý của nàng.
Nê Mỹ quỳ xuống dập đầu, đi xuống theo quân giáo.
- Quân hầu, chủ nhân của Nê Mỹ này là người như thế nào?
Lưu Khám mỉm cười:
- Chủ nhân của y, hắc hắc… Tương lai ngươi tự nhiên sẽ hiểu.
Nói xong, Lưu Khám cho người mang một bó đuốc tới, đem thư đốt cháy. Trên mặt lại không còn chút nào ôn hòa của lúc trước.
- Quân hầu, ngài đây là…
Lưu Khám mạnh cười một tiếng:
- An Dân, ngươi lập tức phái người, cấp tốc sáu trăm dặm ngày đêm chạy
tới Vân Trung quận, thông tri Lý Thành, để cho y nghiêm mật giám thị
động tĩnh của người Đông Hồ phía bắc, nếu như chúng có dị động, chỉ cần
không phải khấu biên, hết thảy không cần để ý tới.
- A?
- Ngươi chớ hỏi nữa, ngày sau tự nhiên sẽ rõ.
Ngô Thần gật gật đầu, bước nhanh rời đi.
Lưu Khám nhìn đống tro tàn kia, thở dài: Nếu trong tay có một trăm nghìn đại quân, nhất định có thể quét ngang Đông Hồ!
Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc…
Một cơ hội tốt đẹp như vậy, lại chỉ có thể ở một bên nhìn trận, không
rơi xuống một chút tốt nào, thật sự là làm cho người ta biệt khuất… thật sự là làm người biệt khuất!
Cuối thư có đoạn viết: Nếu như Đông Hồ cùng Hung Nô xung đột, Quân hầu có thừa lực ngư ông đắc lợi.
đích thực là có chút cố kỵ đối với vương tử, cũng muốn để cho y cầm
binh, nhưng lại sợ binh quyền rơi trong tay y.
Bàn tay nhỏ bé không xương của Vương hậu tiến vào trong vạt áo của Nguyệt Thị vương, nhè nhẹ vuốt vuốt bắp đùi của y.
- Đại vương, vương nhi đóng ở lưu Sa, không có Đại vương cùng nước Ô Tôn cung ứng, không cần mười ngày, mười vạn nhân mã cũng tan thành mây
khói. Đại vương, chỉ cần bảo vệ quan ải, cần gì lo lắng?
Lưu Sa cũng không phải là một nơi sản vật phong phú, những lời của Vương hậu rất đúng với suy nghĩ trong tâm khảm của Nguyệt Thị vương. Mà bàn
tay nhỏ bé mềm mại không xương kia cầm lấy chỗ yếu hại của y, càng làm
cho Đại vương thần hồn điên đảo. Hương thơm cơ thể từ người Vương hậu
tỏa ra, lại càng làm cho Nguyệt Thị vương huyết mạch sôi sục, thầm nghĩ, lúc hoạn nạn gặp được chân tình, vẫn còn Mạt Lỵ của nhà ta là tốt với
ta… Không bằng việc thay của Vương hậu, tạm thời nán lại?
Vốn là Nguyệt Thị vương vì tiểu nữ nhi của Ô gia quyến rũ, có mới nới cũ muốn thay Vương hậu. Thế nhưng hôm nay trong khoảnh khác này, ý niệm
trong nội tâm kia thoáng chốc cũng bị chặt đứt…
- Đề nghị này của Vương hậu rất tốt, vương nhi, ngươi có bằng lòng xuất chinh hay không?
Vương tử Nguyệt Thị ngồi dưới đan bệ, thấy Vương hậu kia ánh mắt lẳng lơ gợi tình quyến rũ, trong lòng không khỏi nổi lửa.
Đợi khi ta nắm giữ binh quyền rồi, giết chết ngươi, rồi sẽ phục thị mẫu
hậu… Vương hậu Nguyệt Thị, trừ mẫu hậu ra, ai có thể đảm đương?
- Hài nhi, nguyện ý!
Vương tử mặc dù rất nóng tính, nhưng cũng không dám chậm trễ chính sự.
Khống chế binh quyền, có thể giết chết Nguyệt Thị vương trở thành Nguyệt Thị vương kế tiếp. Mấy ngày trước, Vương hậu tìm y, muốn y nghĩ cách
chèn ép Ô gia, với tư cách báo đáp, có thể lại để cho y khống chế binh
quyền. Hiện tại xem ra, Vương hậu quả là một người giữ lời.
Sau khi Ô Ứng Nguyên trở về chỗ, vô cùng giận dữ.
Hồ man tử vô tình nghĩa, quả nhiên là không có nói sai. Không mượn được
binh không nói, còn bị không công lừa gạt hai nghìn dật hoàng kim nữa.
Cũng may y đã chuẩn bị cho việc này, mang đủ tiền bạc, nếu không mua
được một trăm mỹ nữ ở đây, có thể liền làm cho Ô Ứng Nguyên trở thành
tên ăn mày.
Mỗi thời mỗi khác!
Ô Ứng Nguyên tự an ủi chính mình: Chờ ta cùng Mạo Đốn đạt thành hiệp
nghị, nhất định phải thôn tính Nguyệt Thị vương, đến lúc đó sẽ không bỏ
qua cho các ngươi.
- Chủ nhân, ngoài trướng có thư ký nước Nguyệt Thị, Nguyên Bình cầu kiến.
- Cái gì Nguyên Bình không Nguyên Bình, ta không biết… Không gặp!
Lúc này Ô Ứng Nguyên nghe đến hai chữ Nguyệt Thị là thấy căm tức. Ô Trí
vâng một tiếng, rời khỏi lều vải. Nhưng chỉ trong chốc lát, chợt nghe
thấy bên ngoài một hồi binh khí va chạm truyền đến, tiếp theo có một
người bước vào trướng bồng, trong miệng cười nói:
- Ô tiên sinh, ta có lòng tốt tới tìm ngươi, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Ô Thị bảo sao?