Hình Đồ

Chương 477 : Tranh đoạt Cửu Nguyên (14)

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Chương 476-477: Tranh đoạt Cửu Nguyên (14)



Một nam tử tướng mạo gầy gò tuấn lãng đi đến.



- Ngươi là người phương nào?



- Tại hạ là Nguyên Bình, hiện nay là thư ký Nguyệt Thị!



Thư ký này, cũng không phải là người "thư ký" đảm nhiệm ghi chép công văn ở hậu thế. Bởi nước Nguyệt Thị có thể được gọi là toàn dân mù chữ, ngay cả thủ lĩnh bộ lạc phần lớn cũng là không biết chữ. Cho nên, người đảm nhiệm thư ký thường thường là người phụ tá cho Nguyệt Thị vương, cho nên rất được người tôn kính, đồng thời rất có quyền uy ở nước Nguyệt Thị .



Ô Ứng Nguyên giận tím mặt, đứng vụt dậy. Nhưng sau đó y lại ngồi xuống, bởi vì phía sau thân Nguyên Bình đi theo mười mấy dũng sĩ Nguyệt Thị.



- Ngươi muốn làm cái gì?



Nguyên Bình cười hắc hắc, khoát tay chặn lại:



- Các ngươi đi ra ngoài chờ, ta cùng với Ô tiên sinh có chuyện cần bàn bạc.



Đợi dũng sĩ Nguyệt Thị đi ra ngoài rồi, trong đại trướng chỉ còn lại Nguyên Bình và Ô Ứng Nguyên. Nguyên Bình đến trước mặt Ô Ứng Nguyên ngồi xuống.



- Đến tột cùng là ngươi muốn làm cái gì?



- Ô tiên sinh, đây là đạo đãi khách của ngươi sao?



Nguyên Bình nói khẽ:



- Hôm nay ta đến đây trên thực tế là vì Ô tiên sinh ngài, giải trừ lo lắng cho tính mệnh cho ngài.



Trong lòng có chút hồi hộp, Ô Ứng Nguyên nhìn Nguyên Bình, khẽ hỏi:



- Ngươi đây là ý gì?



- Ô tiên sinh có biết, ngươi vì sao lại được hưởng địa vị này ở Nguyệt Thị không?



Nguyên Bình cười ha hả hỏi, không đợi Ô Ứng Nguyên trả lời, y mở miệng luôn:



- Không phải là lệnh muội hấp dẫn người khác bao nhiêu, thực ra ở nước Nguyệt Thị chỉ là một nữ nhân không đáng giá thôi. Sở dĩ Nguyệt Thị vương coi trọng ngươi, là bởi vì tài phú của Ô gia, còn có là người nước Tần đứng sau Ô gia... Hôm nay, nước Tần đã ốc không mang nổi mình ốc, Vương Ly nước xa không cứu được lửa gần; cả nhà Ô gia ngươi mặc dù lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nhưng trong mắt của người Nguyệt Thị, lại không coi là cái gì.



Ô Ứng Nguyên trầm mặc!



Hồi lâu sau, y nhìn Nguyên Bình từ rót tự uống:



- Nguyên tiên sinh, ngươi đây là đang châm ngòi sao?



Nguyên Bình nhịn không được cất tiếng cười to:



- Ô tiên sinh, ta châm ngòi ngươi và Đại vương, lại có ích lợi gì chứ?



- Vậy vì sao ngươi giúp ta?



- Ô tiên sinh, ta không phải giúp ngươi, chỉ là vì ta và ngươi đều là người Trung Nguyên, không đành lòng thấy ngươi bị người hãm hại, cho nên mới tới nhắc nhở cảnh tỉnh ngươi.



Ta là người Ngụy, ngươi là người Tần... Tuy không phải là cùng chi, nhưng tính ra cũng là đồng tông. Ngươi cũng biết, ngươi và tiểu muội ngươi được sủng ái nhưng lại gây thù với Vương hậu cùng vương tử? Hai người họ hôm nay, đã chuẩn bị để đối phó ngươi.



- Đối phó ta?



- Ta nói rõ với ngươi, A Nam Già là tâm phúc của Vương hậu, một trăm mĩ nữ kia, toàn bộ đều là được huấn luyện.



Ô Ứng Nguyên không khỏi hít sâu một hơi. Y tựa hồ đã hiểu, Vương hậu chính là đã chuẩn bị hãm hại y. Đã được huấn luyện? Được huấn luyện cái gì... Nguyên Bình không nói rõ ràng nhưng Ô Ứng Nguyên có thể hiểu được. Xem ra, Vương hậu vốn là muốn dùng những nữ nhân này, đến thời điểm nguy hiểm nhất sẽ làm việc mưu nghịch kia.



Hiện tại, Ô gia không xong rồi!



Chỉ sợ trong thời gian ngắn Ô tiểu muội không thể uy hiếp được Vương hậu, cho nên mới đưa ra ngoài...



Nguyên Bình cười lạnh một tiếng:



- Muội muội kia của ngươi lúc trước bức bách Vương hậu thảm bao nhiêu, ngươi cũng biết đúng không? Nguyệt Thị vương mấy lần động tâm, chuẩn bị phế bỏ Vương hậu. Nếu Vương hậu sau lưng không có nước Ô Tôn, còn có A Nam Già thủ lĩnh ủng hộ thì sớm đã bị phế bỏ rồi.




Với tư cách từng là tham mưu cao cấp của Thủy Hoàng Đế, có thể nói, Công Thúc Liêu và Thủy Hoàng Đế đã một tay tạo nên nước Tần huy hoàng.



Ông nghe thấy Tiêu Hà nói những lời này, cũng không nóng lòng trả lời.



Mà là cười ha hả nhìn Lưu Khám:



- Quân hầu, chiến sự ở Sơn Đông chưa có kết quả, ngươi nóng vội như vậy, sẽ không sợ lấy giỏ trúc múc nước sao?



- Lấy giỏ trúc múc nước, cũng tốt hơn là lâm trận mới mài kiếm a!



Năm tháng này, loại binh khí như thương vẫn chưa xuất hiện, thành ngữ "Lâm trận mới mài thương" tự nhiên không thích hợp nói ra, vì vậy lời vừa đến khóe miệng Lưu Khám, liền đổi thành mài kiếm:



- Hiện nay thanh thế Vương Ly nhìn thì to lớn, kỳ thực lại bị chậm trễ thời gian. Việc vây điểm đánh viện binh, nhìn như là một quân cờ tốt, y muốn nhất lao vĩnh dật, giải quyết chiến sự... Ha ha, lại không biết "một tiếng trống thêm sĩ khí, hai tiếng trống, sĩ khí giảm, ba tiếng trống, sĩ khí kiệt"!



Công Thúc Liêu nói:



- Quân hầu nói rất đúng, kỳ thực cục diện bây giờ, căn bản cũng không cần làm như ngươi nói là vây điểm đánh viện binh... Cổ nhân còn biết rõ, cái đạo lý một tiếng trống thêm sĩ khí. Vương Ly thân là đại tướng, mặc dù thông hiểu binh pháp, nhưng trong khi linh hoạt vận dụng, trên cách cục, còn xa mới bằng được Vương Tiễn đại tướng quân cùng Vương Bí. Trách không được năm đó, Vương thượng lựa chọn Mông Điềm mà không chọn Vương Ly làm chủ soái.



Có một số thời khắc, y chắc chắn phải như vậy.



Nhưng là, theo như ngươi nói, Vương Ly sẽ bại?



Lưu Khám gật đầu:



- Vương Ly sẽ bại!



Trước kia Vương Ly còn chưa có hành động, khi đó Lưu Khám nói Vương Ly sẽ bại, căn bản là lời nói hàm hồ.



Hiện nay, Vương Ly đã bắt đầu hành động, lời nói của Lưu Khám cũng có sức thuyết phục nhất định.



Nhưng chỉ với một cỗ tác khí này của Vương Ly mà nói y nhất định sẽ thất bại thì vẫn có vẻ hơi thiếu. Nhưng điều này cũng không quan trọng, có đôi khi vơ đũa cả nắng thực sự cũng không phải là một chuyện xấu. Ít nhất theo những hành động trước mắt của Vương Ly mà nói, đã có lý do để thất bại.



- Nhưng mặc dù là Vương Ly thua, còn có Chương Hàm tại Hàm Đan!



Lưu Khám không nhịn được cười:



- Tiên sinh, ông cần gì phải kiểm tra ta chứ?



Hoàn toàn không thể khinh thường Chương Hàm, cũng có thể là do thói quen chinh chiến của tướng quân... nhưng vấn đề là, y có uy vọng cao như Vương Ly, gặp phải cảnh đen đủi như Vương Ly sao? Hàm Dương có thể cho Vương Ly nắm giữ ấn soái mà chẳng quan tâm, thậm chí thất bại cũng không trách tội; nhưng một khi đã không có Vương Ly, Chương Hàm có thể thay thế y sao? Chỉ cần y có nửa điểm sơ suất, chỉ sợ Triệu Cao cũng sẽ thừa cơ gây phiền phức cho y.



- Quân hầu, ngươi nghĩ rất xa a!



Công Thúc Liêu nói xong, thở dài một hơi, ngay sau đó là một hồi ho kịch liệt. Lưu Khám vội vàng vỗ vỗ lưng cho ông, Tiêu Hà nâng đến một ly nước ấm, xem như để thuận cơn ho này. Công Thúc Liêu lau đi khóe miệng bị nước đọng, đem ly nước trả lại cho Tiêu Hà.



- Hiện nay Cửu Nguyên có bao nhiêu nhân khẩu?



Tiêu Hà vội vàng trả lời:



- Bốn mươi bốn thành của Cửu Nguyên, ở Cù Diễn, sau khi Cửu Nguyên đầu hàng, cũng nhao nhao tới đây. Hơn nữa trong mấy quận, tính sơ sơ ước chừng hiện tại có khoảng một trăm hai mươi nghìn hộ, gần sáu mươi người... lại thêm con số Lý Thành báo, cộng lại khoảng chừng năm vạn binh mã.



Năm vạn binh mã, thủ hộ bốn mươi bốn thành Cửu Nguyên, Vân Trung không nói, còn có ba nghìn dặm tuyến biên cảnh.



Lưu Khám ở một bên, chỉ có thể lắc đầu cười khổ.



- Cũng may Đạo Tử dùng mưu, gây nên nội đấu giữa người Hồ ở Bắc Cương.



Giữa Đông Hồ và Hung Nô, chỉ sợ sẽ có một hồi ác chiến, mà nước Nguyệt Thị cũng tạm thời không tập kích tới Bắc Hà, giảm được áp lực rất nhiều.



- Quân hầu!



- Có!



Công Thúc Liêu đột nhiên nói:



- Đông Hồ cùng Hung Nô khai chiến, ngươi có hành động gì?