Hình Đồ
Chương 478 : Tranh đoạt Cửu Nguyên (16-17)
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Chương 478-479: Tranh đoạt Cửu Nguyên (16-17)
Lưu Khám nói:
- Tình hình của chúng ta bây giờ, ngài không phải là không biết... Thủ chính là vấn đề, hành động là muốn có, nhưng lực bất tòng tâm.
- Lấy địa đồ đến!
Tiêu Hà vội vàng đứng lên, ra ngoài phòng ngủ.
Lát sau, y mang đến một quyển địa đồ, trải rộng trên mặt đất.
- Quân hầu, nếu là hai mươi năm trước, Vương thượng mặc kệ gặp phải bao nhiêu vấn đề, đều liều lĩnh xuất kích... Nếu như ta là ngươi, ta liền ở tại chỗ này...
Công Thúc Liêu nói chuyện, ngón tay chỉ một điểm trên bản đồ:
- Thiết lập một điểm dùng để phóng xạ toàn bộ tái Bắc.
Công Thúc Liêu chỉ chỗ kia, chính là khu nằm giữa Giả Âm sơn và trường thành đất Triệu.
Ở hậu thế, đây được gọi là Vũ Xuyên, cũng ở sáu trăm năm sau, thành lập vùng đất quân sự quý tộc của hai triều Tùy Đường Quan Lũng.
Nhưng lúc này, Vũ Xuyên vẫn chỉ là một mảnh đất hoang vu.
- Quân hầu, chỉ cần đặt ở điểm này, không cần quá nhiều binh mã, tám trăm là đủ. Thiết lập theo đúng cách cục của Lâu Thương, không đến ba năm, ở đây liền trở thành cơ sở chinh phạt biên cương xa xôi của ngươi. Khi điểm này vững vàng rồi, toàn bộ thảo nguyên tái Bắc, chính là ván cục tổng thể.
Ánh mắt Lưu Khám, thoáng cái sáng lên!
Công Thúc Liêu không tiếp tục để ý đến Lưu Khám, quay đầu nhìn về phía Tiêu Hà.
- Nhân khẩu Cửu Nguyên cũng không nên ít như vậy. Nơi này là biên hoang, lúc bệ hạ tu tạo trường thành, chuyển vài trăm nghìn hình đồ tới đây làm việc.
Sau khi Đại công tử qua đời, nhân khẩu cũng thiếu quản lý.
Ừ, nhưng luật pháp trước kia của nước Tần, chỉ sợ là không còn áp dụng được.
Trong khoảng thời gian này, ta một mực xem xét các tài liệu liên quan, có thể đại khái tóm tắt tình hình như sau: Quân hầu chiếm lĩnh hai quận Cửu Nguyên và Vân trung, sau này tất cả binh dich, lực dịch, thuế kim, thụ điền đều phải có quan hệ với dân hộ. Nhưng hộ tịch trong tay Tiêu quận trưởng, có nhiều chỗ không thật. Bản địa phú hào nhất định sẽ có cách giấu giếm nhân khẩu, mà quan viên ở đây đối với việc này cũng không quá để ý, quản lý không chặt.
Cho nên ta đề nghị, ngươi phân chia thành các hộ tiêu chuẩn, hàng năm quy đúng giờ bắt đầu tiến hành điều tra. Dùng một đoàn từ một trăm đến ba trăm người, ghi thành từng bản. Chỉ cần số nhân khẩu này được đưa vào sổ ghi chép, được gọi là thực tế nhân khẩu. Một khi có người không thể tra ra hộ tịch, cả đoàn sẽ bị liên lụy, phân ra mà chịu tội.
Kể từ đó, có thể đem những nhân khẩu ẩn nấp trong quan viên đại hộ toàn bộ kéo ra...
Ta đoán chừng, như vậy chấp hành về sau, chẳng những có thể tăng cường quản lý, còn có thể kéo ra một trăm nghìn đến hai trăm nghìn nhân khẩu. Nhưng kể từ đó, ngươi sẽ phải thừa nhận áp lực vô cùng nguy hiểm và to lớn. Thậm chí có khả năng, vài đại hộ phú hào, sẽ uy hiếp đến tính mạng của ngươi.
Biện pháp này của Công Thúc Liêu, chẳng khác gì là mở rộng phạm vi tra ra.
Theo một mức nào đó mà nói, biện pháp này của y, cùng loại với hơn bảy trăm năm về sau, nhà Tùy mở " Thâu Tịch pháp". Đương nhiên, ở chi tiết, còn chưa hoàn thiện. nhưng là đối với tình hình Cửu Nguyên và Vân Trung mà nói, cũng không nghi ngờ là biện pháp thích hợp nhất.
Từ sau cuộc chiến ở Hà Nam, có rất nhiều đào binh dịch tốt và hình đồ đều ẩn nấp trong dân gian.
Nếu tính cả người Hung Nô tàn lưu tại Hà Nam năm xưa, con số này, không thể nghi ngờ là cực kỳ khổng lồ. Nhưng những người này phải giấu kín và bắt đầu, phần lớn đều lựa chọn những nơi có uy vọng, những quyền thế nhân sĩ, gia tộc có thực lực làm chỗ dựa. Tiêu Hà mang Thâu tịch pháp này phổ biến ra, sẽ động chạm đến một số lợi ích của các thân sĩ gia tộc quyền thế. Nếu như không thể xử lý thích đáng, thậm chí sẽ biến thành rối loạn rất lớn.
Lưu Khám lẳng lặng đứng ở một bên lắng nghe, đồng thời lại nhìn Tiêu Hà.
Thần sắc Tiêu Hà hơi vó vẻ ngưng trọng. Y cúi đầu suy nghĩ, sau một hồi, ngẩng lên nói:
- Tiên sinh, Tiêu Hà nguyện dùng tính mạng, nếm thử một lần!
Công Thúc Liêu nở nụ cười, khẽ nói:
- Quân hầu, ngươi đã tìm được một tể tướng tốt rồi!
Trong lịch sử, y cũng thật là một tể tướng tốt...
Lưu Khám thầm nhủ trong lòng, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy một chút đắc ý.
- Quân hầu, Hà còn có yêu cầu quá đáng.
Đại doanh, là binh doanh lúc dẫn binh tới Hàng Kim sơn, có ước chừng năm nghìn nhân mã đóng ở đây.
Đảm nhiệm chủ tướng đại doanh Hàng Kim sơn là Nhạc Thúc. Tuy Lưu Khám là nghe theo lời khuyên của Lý Thành, nhưng đối với việc sự dụng Nhạc Thúc, hắn mới phát hiện, Nhạc Thúc ở phương diện luyện binh, đích thực là có thực học. Vì vậy, liền noi theo Lam Điền đại doanh, xây dựng nên đại doanh quái trù ở Hàng Kim sơn.
Sau khi thị sát đại doanh xong, Lưu Khám trở lại trong nhà ở Cù Diễn, đã qua giờ tuất.
Lữ Tu đã đi nghỉ.
Nhưng Lưu Khám vẫn không thể nằm ngủ...
Chồng chất các loại công văn trong thư phòng, vẫn còn cần hắn đi xử lý.
Đây chỉ là một Cửu Nguyên nho nhỏ, mà một ngày đã có biết bao nhiêu việc. Lưu Khám bắt đầu bội phục Thủy Hoàng Đế, mỗi ngày trăm cân công văn, phê duyệt như thế nào đây? Mọi người nói làm hoàng đế tốt, nhưng ở sau ánh hào quang ấy, có ai biết được sự chua xót trong đó?
Nếu không phải đã đi đến bước này, Lưu Khám thật muốn bỏ cuộc giữa đường rồi.
Tiêu Hà đã đem hình thức ban đầu của tân pháp chính lý xong tới.
Bao gồm các phương diện Công Thúc Liêu đã nói như quân sự, dân sinh... nhiều vô số. Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, nhưng cũng có đến ba bốn mươi trang.
Lưu Khám nhìn một mảnh dài, liền phê chỉ thị đi thực hiện.
Y theo trong trí nhớ về điền chế sớm đã mơ hồ trước đó, phủ binh chế, thêm một vài chi tiết, tỉ mỉ hoàn thiện.
Đợi khi xử lý xong phần văn này của Tiêu Hà thì đã qua nửa đêm.
Bạc Nữ đang nằm ngủ ở góc thư phòng.
Lưu Khám cũng không có đánh thức nàng, đem công văn cho vào ống trúc niêm phong lại, ngày mai tự sẽ có người chuyển giao cho Tiêu Hà. Hắn đứng lên, duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi.
Nhưng hắn còn chưa kịp ngáp xong, đã nghe thấy bên ngoài thư phòng, truyền đến một trận tiếng bước chân lộn xộn.
Bạc Nữ lập tức bừng tỉnh, liền vội vàng đứng lên.
Lưu Khám hướng về phía nàng gật gật đầu, ý bảo không cần kinh hoàng. Đem ống trúc đưa cho Bạc Nữ:
- Sáng sớm ngày mai, đưa cho Tiêu Lộc giao cho Tiêu quận trưởng khải duyệt.
Nói xong, hắn sải bước đi ra khỏi thư phòng.
Lại không nghĩ Ngô Thần cùng Tiêu Hà mang theo người đang vội vã chạy tới.
- Quân hầu, Mông thiếu quân ở Câu Chú sơn phái người cấp tốc tám trăm dặm mang thư tới!
Đầu Lưu Khám đang chìm dần vào mệt mỏi, vốn có chút trì độn. Vừa nghe thấy Ngô Thần nói câu đó, lập tức giật nảy mình, thoáng cái tỉnh táo lại.
- Có phải là chiến báo ở Cự Lộc không?
Ngô Thần cùng Tiêu Hà nhìn nhau, có chút kích động, nhẹ nhàng gật đầu.
- Cự Lộc, tình hình chiến đấu thế nào?
Thanh âm của Lưu Khám run rẩy không ít.
Điều này cũng khó trách, thành quả chiến đấu ở Cự Lộc trực tiếp ảnh hưởng đến bước hành động tiếp theo trong kế hoạch của hắn. Mấy ngày lại đây, lòng hắn như lửa đốt, thậm chí còn phát giận với Lữ Tu, không chỉ bởi vì tình trạng sức khỏe của Công Thúc Liêu, càng nhiều hơn là lo lắng đối với chiến cuộc ở Cự Lộc.
Tiêu Hà hít sâu một hơi:
- Chiến báo của Mông thiếu quân nói, ba ngày trước, Vương Ly tại Cự Lộc...
- Như thế nào?
- Vương Ly thảm bại tại Cự Lộc!
Lưu Khám thấy trong đầu "ông" một tiếng, cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu lao thẳng xuống mặt đất...