Hình Đồ
Chương 481 : Tân thiên (1-2)
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Chương 480-481: Tân Thiên (1-2)
Không ai có thể biết rõ, Lưu Khám gánh vác áp lực như thế nào.
Có lẽ Công Thúc Liêu và Tiêu Hà đã nhìn ra một số manh mối, cho nên nỗ lực chia sẻ áp lực đối với Lưu Khám. Nhưng dù sao, bọn họ cũng không phải
Lưu Khám.
Từ tháng mười một xuyên tới Hoành Sơn, tiến vào Hà Nam, Lưu Khám liền phải gánh chịu phần áp lực này.
Mà khi hắn quyết ý trở mặt, lúc chiếm lĩnh đất Hà Nam, hơn một tháng qua,
hắn nỗ lực làm ra vẻ một bộ nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng, hắn nhất định
phải gánh vách trọng trách cho mười mấy vạnngười, thậm chí cả triệu
người. Sở dĩ chiếm được Cửu Nguyên quận, cứ theo ký ức của hắn, thì kết
cục của chiến dịch mơ hồ không rõ. Rồi sau đó, mặc dù phần phán đoán này của hắn cũng có căn cứ. Nhưng cuối cùng là quá yếu đuối rồi... yếu ớt
đến nỗi một trận gió đều có thể thổi bay cái căn cứ này, trong đầu Lưu
Khám nghĩ tới điều này, sao lại không cảm thấy trầm trọng?
Dứt bỏ nhân tố Vương Ly không nói, duệ sĩ của nước Tần thân kinh bách chiến,
nghiêm chỉnh huấn luyện, sao có thể thua ở một đám người ô hợp?
Nhớ tới năm xưa, quân Tần quét ngang sáu nước, nhìn khí phách Sơn Đông mà
mơ ước; ngẫm lại lúc Mông Điềm ở Hà Nam, dễ như trở bàn tay mà đánh tan
tràng diện của Hung Nô, đổi lại bất cứ người nào, đều khó có khả năng
cho rằng chi này của quân Tần sẽ thất bại. Nếu như Vương Ly thắng lợi,
như vậy Lưu Khám khó có thể dừng chân ở Cửu Nguyên quận. Lúc trước,
những quan viên tướng lĩnh đi tới đây dựa vào, kế tiếp sẽ không lưu tình chút nào mà phát động công kích.
Lưu Khám thậm chí còn tin rằng, những quan viên muốn đầu nhập vào thành trấn, giờ khắc này, chỉ sợ còn
đang do dự, vẫn còn trong xem nên đi như thế nào!
Từ khi bắt đầu phát động công kích ở thành Ngũ Nguyên, đến nay đã qua ba mươi bảy ngày.
Mỗi ngày Lưu Khám thậm chí còn không dám ngủ ở trong phòng ngủ, xích kỳ lúc nào cũng đặt bên người, Xích Thố càng không rời yên đăng...
Mà
bây giờ, ba mươi ngày căng thẳng như dây cung, thoáng cái thư giãn
xuống, tinh thần mỏi mệt, thân thể không chịu nổi gánh nặng, làm cho Lưu Khám ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. May mắn Bạc Nữ tay mắt lanh lẹ, đỡ Lưu Khám. Nhưng nàng cũng không thể tưởng thể trạng của Lưu Khám kinh
người thế nào, ba trăm cân thể trọng này, thoáng cái đổ xuống thân mình
Bạc Nữ, liền cùng nàng ngã xuống đất.
Ngô Thần, Tiêu Hà nhất thời hoảng hồn.
- Người đâu, mau tới đây... Mời An Kỳ tiên sinh tới!
Tiêu Hà gào thét, trong trạch viện giống như ong vỡ tổ, rối hết cả lên.
Lữ Tu cũng ngủ không say, nghe thấy tin tức đó, lập tức chạy tới tiền viện.
- Bạc Nữ, A Khám như thế nào?
Bạc Nữ bị Lưu Khám đổ ập xuống, toàn thân đau nhức, chân cũng bị thương.
Nghe thấy Lữ Tu mở miệng hỏi, nàng liền vội vã đứng dậy, khẽ nói:
- Phu nhân, ngài đừng lo lắng... Quân hầu không sao! An Kỳ tiên sinh nói, thời gian qua hắn quá mức vất vả, tâm hỏa quá thịnh, cho nên mới bất
tỉnh. Chỉ cần tĩnh dưỡng chút ít thời gian, liền có thể khôi phục lại.
- Hô!
Lữ Tu thở dài ra một hơi.
Nàng hỏi qua Bạc Nữ về chuyện đã trải qua, sau đó cất bước về hướng thư phòng.
Vừa đi được hai bước, Lữ Tu đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua Bạc Nữ:
- Bạc Nữ, chân của ngươi, không có sao chứ?
- Phu nhân, ta không sao!
Bạc Nữ kỳ thực rất sợ hãi Lữ Tu, bởi vì Lữ Tu là nữ tử thông minh, hơn nữa thủ đoạn cường ngạnh.
Không chỉ có Bạc Nữ sợ nàng, toàn bộ trong hậu trạch này, có lẽ ngoại trừ
Khám lão phu nhân, tất cả mọi người đối với Lữ Tu có ba phần sợ hãi.
Mà ngay cả Vương Cơ, thậm chí bao gồm cả mẫu thân Lữ Tu là Lữ lão phu nhân, đối với Lữ Tu cũng rất sợ hãi.
Lữ Tu nói:
- Bạc Nữ, ngươi đi nghỉ ngơi đi... Ừ, trưa mai ngươi đến chỗ ta một chuyến, ta có chuyện muốn nhắn nhủ với ngươi.
- Vâng!
Bạc Nữ yếu ớt nói một câu, được hai tỳ nữ nâng đỡ, khập khiễng lui xuống.
Nhìn bóng lưng của Bạc Nữ, Lữ Tu khẽ gật đầu một cái.
Trong lòng nàng có một ý nghĩ, nhưng còn cẩn thận tính toán mới được.
Công vụ của Lưu Khám từ từ bận rộn lên...
- Quảng Võ Quân nói lời này khi nào?
- Ngay lúc vượt sông.
Sắc mặt Thiệp Gian lập tức thay đổi, hơn nữa trở nên tái nhợt rất khó coi:
- Ngươi nói là, lúc chúng ta vẫn còn ở Thái Nguyên quận, lúc đó Quảng Võ
Quân đã đoán được, Thượng tướng quân xuất kích lần này, không có chút
phần thắng nào sao?
Khoái Triệt nhẹ nhàng gật đầu!
- Chết tiệt, ngươi biết chuyện này, sao không nói với ta, không nói với Thượng tướng quân?
Khoái Triệt cười híp mắt nhìn Thiệp Gian, nhẹ giọng nói một câu:
- Thiệp tướng quân, nếu lúc ấy ta nói cho ngươi những lời này, ngươi có tin hay không?
- A, điều này...
Thiệp Gian lập tức á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy a, cho dù lúc đó Khoái Triệt có nói, chính mình có tin hay không?
Khi đó, quân Tần thanh thế như thế nào, ba trăm nghìn đại quân đi đến Câu
Chú sơn, chư hầu Sơn Đông đều khủng hoảng. Đừng nói Vương Ly không tin
tưởng, liền ngay cả Thiệp Gian cũng sẽ không tin tưởng, chính mình sẽ
thảm bại... Nhưng lúc đó, còn chưa có bóng dáng của cuộc chiến ở Cự Lộc, Quảng Võ Quân vì sao có thể...
Trong lòng không khỏi lộp bộp, cảm thấy một dòng khí lạnh chạy dọc xương sống.
Ánh mắt của Khoái Triệt kia là như thế nào?
Sao lại không đoán được ý nghĩ lúc này của Thiệp Gian?
- Thiệp tướng quân là đang suy đoán, Quảng Võ Quân như thế nào có thể
đoán được, Thượng tướng quân sẽ vây công Cự Lộc, sẽ gặp đại bại, có phải thế không?
Thiệp Gian từ chối cho ý kiến, mặt âm trầm.
Thế nhưng ánh mắt kia lại bán rẻ tâm tư của y: Y rất muốn biết!
Khoái Triệt nói:
- Thiệp tướng quân, ta và ngươi nói đến một chuyện đi... Ta đi theo Quảng Võ Quân làm tùy tùng từ Huyện Bái. Lúc ấy, Quảng Võ Quân mới được hưởng không quá tam đẳng tước, một kẻ tay trắng mà thôi. Ta tuy bán mình cho
Quảng Võ Quân, mặc dù là lúc Quảng Võ Quân chán nản nhất, ta cũng chưa
từng nghĩ tới sẽ rời khỏi Quân hầu. Nguyên do trong này là gì?
- Khoái Triệt, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nói thẳng là được!
- Ha ha, Thiệp tướng quân, tính ngươi thật sự là nôn nóng a...
Khoái Triệt cười cười, thần sắc cứng lại;
- Hơn mười năm trước, ta theo Phạm Dương cùng Quảng Võ Quân tới Huyện
Bái, về sau liền nghe được một truyền thuyết của địa phương.
- Truyền thuyết?
Khoái Triệt gật gật đầu:
- Khi ta đến Huyện Bái, nghe người ta nói một truyền thuyết về Quảng Võ Quân.
Nghe nó Quảng Võ Quân vốn không phải là người Huyện Bái, phụ mẫu hắn là thực khách của phụ thân Quảng Võ Quân phu nhân hiện nay. Mười bốn năm trước, phụ thân của Quảng Võ Quân vì bảo vệ Đông chủ rút lui khỏi Đan Phụ
huyện, chết thảm trên cánh đồng, chính Quảng Võ Quân cũng bị thương
nặng, người không còn một hơi.
- Hả, có việc này?
Thiệp Gian không khỏi sinh ra hứng thú:
- Vậy sau đó thì sao?
- Sau đó... ha ha, sau đó Quảng Võ Quân sống lại! lúc ấy không ít người
đều tận mắt trông thấy, lúc Quảng Võ Quân sống lại, có Bạch long hộ thể.
- A?
Thiệp Gian hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Khoái Triệt.
Hồi lâu, y cắn răng hỏi:
- Khoái Triệt, ngươi cũng biết, những lời nói này của ngươi, chính là tội mất đầu!
- Ta biết, nhưng ta chỉ đem những lời ta mắt thấy tai nghe, nói chi tiết cho tướng quân mà thôi.