Hình Đồ
Chương 482 : Tân thiên (3)
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Quảng Võ Quân là hậu nhân của Lưu thị ở Đường quốc năm đầu Tây Chu, cũng là hậu duệ của vương tộc. Nghe nói, Lưu thị ở Đường quốc ưa màu trắng...cái gọi là Bạch long hộ thể , chắc là thiên mệnh. Trời cao không muốn Quảng Võ Quân chết sớm, cho nên phái Bạch long xuống thủ hộ, nếu không như vậy, sao hắn có thể có thành tựu ngày hôm nay?
Cổ nhân, thích người có thiên mệnh!
Khoái Triệt nói rất rõ ràng, đây là ông trời không muốn cho Lưu Khám chết, cho nên mới có bạch long thủ hộ.
Hiện nay, Doanh thị suy nhược, Hắc long bị vong, cho nên ông trời mới khiến cho Bạch long đến thế gian, mới có Lưu Khám đột nhiên xuất hiện. Nghĩ một hồi, từ một kẻ trắng tay đến quan nội hầu, Lưu Khám chỉ dùng thời gian không đến hai mươi năm, liền làm được việc mà rất nhiều người cả đời cũng không làm được.
Đây không phải là thiên mệnh sao?
Trời không muốn Lưu Khám chết, mới có danh tiếng lão Bi Phú Bình.
Trời lại muốn để cho Lưu Khám quật khởi, vì vậy để cho hắn chế Vạn tuế tửu, lại để cho hắn có Lâu Thương...
Tóm lại, đây hết thảy đều là thiên mệnh sở quy. Còn ông trời đến tột cùng là có ý gì? Khoái Triệt không nói nữa, Thiệp Gian cũng đã hiểu.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Thiệp Gian không khỏi do dự.
Sau một lát y nói:
- Đã như vậy, lúc Lưu Quân hầu tiến lên phía bắc công phạt Hồ Lỗ, cũng là lý do này có đúng hay không? Ý tưởng thực sự của hắn, là muốn cướp lấy vùng Hà Nam, bởi vì hắn biết rõ Thượng tướng quân tất bại, đất Hà Nam cũng theo đó mà trở thành nơi vô chủ, đúng không?
Khoái Triệt lắc đầu:
- Quân hầu tiến lên phía bắc đích thực là vì Hà Nam, nhưng hắn chinh phạt Hồ Lỗ cũng không phải nói sạo.
Có một việc, chỉ sợ Thiệp tướng quân còn không biết đi. Đông Hồ cùng Hung Nô khai chiến... hết thảy những điều này, đều là mưu đồ của Lưu Quân hầu.
Thiệp Gian giật nảy mình, trợn tròn hai mắt nhìn Khoái Triệt.
- Thiệp tướng quân, có lẽ ngài sẽ trách Lưu Quân hầu, nhưng lại không biết, hành động này của Lưu Quân hầu cũng là bất đắc dĩ.
- Xin mời nói!
- Ta quy thuận Tần, không quy thuận Lưu!
Nói cách khác, ta quy thuận chính là người nước Tần ở tám trăm dặm Tần Xuyên, mà không phải là Lưu Khám. Đây kỳ thật chỉ là cái cớ, nếu tương lai Lưu Khám cướp lấy Quan Trung, vậy Thiệp Gian tương đương quy thuận đâu, hay là Lưu Khám. Nhưng lời này nói ra, về ý nghĩa lại bất đồng.
Khoái Triệt sảng khoái nói:
- Ta có thể thay mặt Quân hầu đáp ứng.
- Thứ hai, Thiệp Gian không chiến với người Tần!
- Tướng quân yên tâm, Quân hầu nhà ta cũng không muốn chiến đấu với người Tần. Ngược lại, hắn là vì bảo toàn người nước Tần.
- Điểm thứ ba, mặc kệ sau này Lưu Quân hầu phát triển thế nào, ta còn muốn xin hắn xem tại nể Tiên đế và Đại công tử, lưu cho Doanh thị một huyết mạch.
Khoái Triệt lộ vẻ ngưng trọng:
- Tướng quân yên tâm, Quân hầu tuyệt không có ác ý đối với Doanh thị.
Ngài quên rồi sao? Tiểu công chúa hiện nay vẫn dưới sự bảo vệ của Quân hầu, hắn hận chính là Hồ Hợi ở Hàm Dương mà không phải là tất cả người của Doanh thị tộc a
Thiệp Gian nghe vậy, vươn người đứng dậy.
- Đã như vậy, ta nguyện dẫn binh, tim nơi nương tựa ở Cửu Nguyên!
Khoái Triệt cũng không khỏi thở phào một hơi, cảm thấy thật buông lỏng.
Chủ công, Triệt rốt cục không cô phụ kỳ vọng của ngài, mấy vạn duệ sĩ nước Tần, cuối cùng ngài cũng giữ lại được...