Hình Đồ

Chương 493 : Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (9)

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Diêm Nhạc

không dám trì hoãn một chút nào liền đuổi tiểu nhị Đông môn lý về, còn

mình thì lập tức đổi bộ quần áo khác đi ra ngoài.



Lúc ra cửa, gã thậm chí còn không thèm liếc nhìn mỹ tỳ trong vũng máu

một cái, chỉ lạnh nhạt phân phó mỹ tỳ còn lại đem thi thể này xử lý sạch sẽ. Đối với Diêm Nhạc mà nói, giết một mỹ tỳ trong nhà cũng giống như

giết một con kiến, không đáng ngạc nhiên. Mỹ tỳ sống sót kia càng không

dám lộ ra một chút bất mãn. Nhìn thi thể đã lạnh dần, trong lòng đột

nhiên sinh ra cảm giác bi ai, nếu hôm nay người chết là nàng, vậy ngày

mai sẽ là ai?



Phân phó mấy tên sai vặt, đem thi thể chôn ở hậu hoa viên, mỹ tỳ ngồi

trầm ngâm bên bờ ao nửa ngày, cắn răng một cái, đứng dậy, đi ra khỏi hoa viên. Thay đổi một thân xiêm y mộc mạc, nàng chào hỏi quản gia trong

phủ một câu. Bên người Diêm Nhạc có mười mấy mỹ tỳ, thậm chí là Triệu

Cao từ trong nội cung, muốn lấy cung nữ cho Doanh Hồ Hợi, cũng đều giao

cho Diêm Nhạc. Đối với con rể này, Triệu Cao vẫn rất xem trọng. Thứ

nhất, trong tay gã đích thực là không có người nào, thứ hai mặc dù con

gái đã mất, nhưng ân tình đối với cha vợ vẫn rất sâu đậm.



Địa vị của mỹ tỳ cũng không kém, cho nên quản gia cũng không có để ý.

Nàng ra khỏi cửa phủ, dọc theo đường lớn Hàm Dương mà đi, xuyên qua một

cái hẻm nhỏ, rất nhanh liền đi tới cửa một nhà dân. Nhìn nhà dân này

cũng lâu năm rồi, trên cửa chính nước sơn đã bắt đầu bong ra từng mảng.

Mỹ tỳ nhìn hai bên một chú, thấy không có người, liền đi lên bậc thang,

nhẹ nhàng gõ cửa. Chỉ chốc lát, cửa mở ra, một ông lão đi tới, nhìn thấy mỹ tỳ đó, không khỏi giật mình.



- Trường Nhi, sao ngươi lại tới đây?



Ông lão hiển nhiên là quen biết mỹ tỳ này, nhẹ giọng hỏi.



- A phụ có ở nhà không?



- Chiêm sự mới từ nội cung về, đang đọc sách trong thư phòng.



Ông lão nói chuyện, tránh ra một đường, mỹ tỳ liền lách mình đi tới thư

phòng. Ngôi nhà này cũng không tính là lớn lắm, phân ra làm hai cái nội

viện và ngoại viện. Ông lão đưa mỹ tỳ, trực tiếp đi thẳng vào hậu viện,

đến trước cửa một gian phòng, ông ra hiệu bảo mỹ tỳ đứng lại, tiến lên


- A phụ, ngài nói chính là Thiên mệnh Cửu Nguyên?



- Sao, ngươi cũng biết y sao?



- Lúc Diêm Nhạc lão tặc thương nghị công việc, có khi cũng không tị hiềm chúng ta, cho nên Trường Nhi cũng loáng thoáng nghe nói qua về vị Thiên mệnh Cửu Nguyên kia.



Bách Lý Thuật nói:



- Y là tiên đế thân phong Bắc Quảng Võ quân, quan nội hầu. Năm xưa cùng

ta bạn giá đông tuần, từng đảm đương chức Ưng lang tướng, là một trong

bát đại lang trung. Chỉ tiếc… Trường Nhi, ta muốn ngươi tạm thời quay

trở về trong phủ của Diêm Nhạc, nhẫn nại một thời gian. Đợi… ta còn phải làm vài việc, đến lúc đó ngươi giúp ta mang hai thứ đồ vật cho Bắc

Quảng Võ quân, coi như là một lễ yết kiến. Nếu thành công, tuổi già của

ta và ngươi không cần âu sầu rồi.



Trường Nữ khẽ giật mình, lộ vẻ do dự. Nàng thật không muốn trở về nữa

rồi, nhưng nàng cũng biết, nếu Bách Lý Thuật không giúp nàng, nàng căn

bản là trốn không thoát. Nhẫn nại.. mặc dù còn phải trở lại cái động ma

kia, nhưng cuối cùng cũng đã có một hy vọng, cuộc sống khá giả của nàng

không thể nào ký thác vào trong động ma kia được.



- A phụ, Trường Nhi nghe lời ngươi!



Bách Lý Thuật nói:



- Sau khi ngươi trở về, phải tận lực nhẫn nại, không thể lộ ra một chút

sơ hở. Còn có, ngươi phải tận lực nghe ngóng một chút động tĩnh của Diêm Nhạc. Giữa trưa mỗi ngày, ta sẽ để lão Bách Lý ở phố Tây Môn, đợi một

canh giờ ở Đỗ Lăng Xuân tửu, ngươi có thể đem tin tức chuyển cho y.



Trưởng Nữ nghe xong, gật nhẹ đầu. Sau khi an ủi Trường Nữ trong chốc

lát, Bách Lý Thuật bảo ông lão tiễn nàng về. Một mình y trong thư phòng, đi tới đi lui, như đang suy nghĩ việc gì đó rất quan trọng…



- Một bên là Quảng Võ quân, một bên là công tử Anh… cũng thế, trời ở Hàm Dương này, sớm muộn cũng phải đổi, dứt khoát đánh bạc một ván đi!



Bách Lý Thuật lẩm bẩm, hạ quyết tâm.