Hình Đồ
Chương 492 : Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (8)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Một quân nhân mã, tương đương với từ tám nghìn đến một trăm nghìn người.
Lữ Thích Chi nghe thấy vậy, hai mắt sáng rực, một phát bắt lấy tay Nhâm Ngao:
- Nhâm đại ca, ngươi cần ta làm cái gì? Chỉ cần ngươi phân phó!
Có thể thấy, ngồi chờ đợi ở Quảng Võ thành hai tháng, sắp làm cho Lữ Thích Chi nghẹn điên rồi!
Phát hiện ra Diêm trì làm cho Lưu Khám thoáng cái đã mất đi tâm tình
tiếp tục tuần thị. Hắn lập tức quay trở về Quảng Võ thành, viết thư phái người mang đến Cù Diễn, rồi sau đó ở lại Quảng Võ thành mấy ngày trao
đổi với đám phú hộ, thân sĩ địa phương rồi lại tiếp tục lên đường. Lần
này đi tuần của hắn mục đích không chỉ là mỗi Quảng Võ thành mà là muốn
tuần thị toàn bộ Hà Nam, trong đó bao gồm cả những vùng không bị quân
Tần khống chế, ở phía bắc Trường thành, tất cả những khu vực không người chưởng quản.
Sau khi rời khỏi Quảng Võ thành, mục tiêu tiếp theo của Lưu Khám là Thần Mộc quan. Lộ tuyến tuần thị là đi theo đường thẳng, xuôi theo quan
ngoại Trường thành mà đi, thẳng đến Thần Mộc quan. Nhưng trước khi lên
đường, Lưu Khám để Nhâm Ngao đi cùng, tới chỗ hồ nước mặn một chuyến.
Đất trời mênh mông
Một hồ nước trong vắt, giống như minh châu, sáng lấp lánh dưới bầu trời
phương bắc. Lưu Khám giục ngựa leo lên gò núi, lấy tay che mắt nhìn ra
xa, cơ bản hắn đã xác định được, vùng đất hoang vu rộng lớn này, chính
là Diêm trì của Ninh Hạ ở hậu thế.
Diêm trì Ninh Hạ ở hậu thế, là nơi tài nguyên khoáng sản cực kỳ phong
phú. Không chỉ có muối mặn, còn bao gồm cả mười sáu loại tài nguyên như
quặng Ka-li ni-trat, than đá, khí thiên nhiên, thậm chí cả dầu mỏ. Nhưng các loại vật phẩm như dầu mỏ, đoán chừng là hắn không có cách nào đi
khai thác rồi. Nhưng chút ít tài nguyên khoáng sản dễ dàng khai thác này cũng đã đủ để hắn triển khai kế hoạch lớn rồi. Hơn nữa, cho dù là hắn
có thể có được dầu mỏ, thì dùng vào đâu? Không biết kỹ thuật tinh luyện, mặc dù là lấy được dầu mỏ, cũng không tác dụng gì. Thậm chí liền để
đốt, chỉ sợ cũng có vấn đề.
Đêm đó, đoàn người Lưu Khám liền hạ trại ở bên bờ hồ nước mặn.
Lưu Khám ở trong đại trướng, nhìn chằm chằm vào địa đồ.
Bạc Nữ rón rén ở một bên thu dọn đồ đạc… thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng lưng Lưu Khám, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu, mặt có chút nóng.
Ước chừng đến giờ tý, Đồ Đồ mang theo một gã có vẻ phong trần mệt mỏi
nhìn cũng biết là hắc y tín sử, lặn lội đường xa đi tới bên ngoài đại
trướng.
- Quân hầu, Cù Diễn cấp tốc tám trăm dặm, có chuyện quan trọng bẩm báo!
Lưu Khám phục hồi tinh thần, xoay người nhìn lại, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp một chút…
Đây không phải là tín sử bình thường, mà là Hắc y vệ tín sử.
Hắc y vệ tín sử và tín sử bình thường có trang phục không giống nhau,
tuy cũng là trang phục màu đen, nhưng là ở trên tay áo lại thêu thêm một chiếc Cửu trảo Thương long. Còn tín sử bình thường thì thêu ngũ trảo,
chỉ có Hắc y vệ tín sử mới dùng Cửu trảo, điều này cũng đại biểu cho đặc quyền của Hắc y vệ,
Nói chung, Hắc y vệ sẽ không dễ dàng xuất động.
Nhưng một khi đã xuất động, nhất định là có chuyện lớn phát sinh.
Tiểu nhị khẽ nói:
- Hôm nay trong tửu lâu, lại có người nói đến Thiên mệnh.
- Hả?
- Nhưng lúc này, Thiên mệnh đề cập tới là…
- Là ai?
- Là Chương Hàm tướng quân!
Diêm Nhạc nhất thời hít vào một hơi, tay theo bản năng dùng lực mạnh một chút, mỹ tỳ bị đau ngực, liền kêu nhẹ một tiếng, tay cũng dùng sai lực. Diêm Nhạc lập tức giận tím mặt, một cước đạp lăn mỹ tỳ kia, hung tợn
mắng:
- Tiện nhân, muốn hại chết ta sao?
Thì ra, Diêm Nhạc năm đó từng bị trượng trách, người hành hình lại được
Mông Nghị nhắc nhở, đã cắt đứt một chân của Diêm Nhạc. Về sau thương thế có chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng Diêm Nhạc vẫn trở thành tên què. Dựa
theo Tần pháp, gã thuộc về diện đủ tiêu chuẩn, không thể lại làm quan.
Nếu không phải có một người vợ tốt, chỉ sợ cả đời này đừng nghĩ tới lại
làm quan. Mỹ tỳ không cẩn thận kia, đang đặt tay lên vết thương trên đùi gã, nên Diêm Nhạc tất nhiên giận dữ.
Mỹ tỳ sợ tới mức phủ phục trên mặt đất, lạnh run, không ngớt cầu xin tha thứ.
Mà Diêm Nhạc đứng dậy, quơ lấy bảo kiếm từ trên thư án, một kiếm đâm
chết mỹ tỳ đó. Mùi máu tươi nồng nặc trong thư phòng, mỹ tỳ còn lại sợ
tới mức mặt cắt không còn giọt máu, nhìn thấy hình ảnh kia, tim đập
thình thịch.
“Đáng tiếc, còn không bằng để cho bọn hạ nhân sử dụng!”
Trong lòng tiểu nhị xuất hiện ý nghĩ xấu xa, Diêm Nhạc cũng vô tâm để ý tới.
Gã nheo đôi mắt tam giác lại, lộ ra vẻ hung ác:
- Chương Hàm, như thế nào lại kéo tới trong Thiên mệnh?
Máu tươi, theo kiếm rơi từng giọt xuống đất, tiểu nhị không dám ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:
- Bọn chúng nói, dựa theo âm dương ngũ hành mà nói, sàm việt thuộc kim,
kim ở phương tây. Mà sàm việt là binh khí chinh phạt, ý chỉ người chưởng binh chinh phạt, Chương Hàm tướng quân chính là người Cực Tây, chấp
chưởng binh quyền Cực Tây, thật ứng với Thiên mệnh.
Người Cực Tây, chấp chưởng binh mã Cực Tây?
Khóe miệng Diêm Nhạc co giật vài cái, trên mặt hiện lên một nét cười dữ tợn.
Chương Hàm kia, ỷ vào tay cầm binh quyền, gần đây không đem gã Hàm Dương lệnh này ở trong mắt, mà ngay cả con y, cũng ngang ngược, càn rỡ vô
cùng.
Lúc này rơi vào tay ta, ta nhất định làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.