Hình Đồ

Chương 497 : Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (13)

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Tần Trung Nguyên năm thứ mười bốn, Cái Nhiếp người Du Thứ, không thành, chính là đi.



Trong “Đường Thư – Cao Tổ bản kỷ”: Cái gọi là Tần Trung Nguyên, là sau

khi Lưu Khám đăng cơ, liền đưa ra quyết định đầu tiên. Hắn cải biên lịch năm không theo của hậu thế, thống nhất gọi là “Trung Nguyên”. Dùng thời điểm hắn xuyên việt tới thời đại này là Nguyên Niên trong lịch, rồi

tính theo cách đó, thiết lập hệ thống lịch năm.



Công lịch ở

hậu thế nguồn gốc từ phương Tây, nghe nói là khởi đầu từ năm chúa Giêxu

sinh ra. Trong lòng Lưu Khám một mực cảm thấy không thoải mái, chuyện

nhà mình, tại sao phải đuổi theo người khác, lấy theo năm công lịch của

phương tây… Khi Thủy Hoàng Đế thống nhất sáu nước, chúa Giêxu còn chưa

sinh ra, Trung Nguyên có nhiều Thánh nhân như vậy, tại sao phải đi học

một thần côn của phương Tây? Cho nên, sau khi hắn lên ngôi, việc làm thứ nhất chính là thiết lập hệ thống lịch năm.



Nhưng, trong bộ “Đường Thư”, đối với một đoạn câu chuyện Cái Nhiếp ám sát, sử gia đã chọn bút pháp của Xuân Thu, sơ lược.



Trường sóc mang theo một luồng gió sắc bén từ trên trời giáng xuống.



Đột nhiên xảy ra ám sát, khiến cho rất nhiều người bất ngờ không kịp

trở tay. Nhưng Chung Ly Muội là người phản ứng trước hết, gạt tay tránh

thoát một cây trường sóc, nghiêng thân liền chắn trước người Lưu Khám.

Đại sóc vung lên, chỉ nghe keng một tiếng, đánh bật trường sóc ra.



Nhưng người tới không vì vậy mà bị bất kỳ ảnh hưởng nào, hai sóc giao

kích trong khoảnh khắc, y đột nhiên buông tay, từ trên người túm ra một

thanh đồng kiếm màu xanh, lúc hai chân rơi xuống đất, giống như dẫm vào

lò xo, bật lên, một vòng ánh sáng màu xanh đâm thẳng mà đến.



Tốc độ quá là nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt.



Chung Ly Muội la lên một tiếng kinh hãi, lui về sau vài bước, đột nhiên thu hồi đại sóc, trở tay quét ngang. Keng một tiếng, kiếm sóc giao

kích. Trường sóc trong tay Chung Ly Muội lập tức biến thành hai mảnh.

Người nọ nhún thân đánh tới, Chung Ly Muội không thể không nghiêng người tránh. Nhưng cái nghiêng người đồng thời cũng lộ ra người đằng sau.

Người tới căn bản không để ý đến Chung Ly Muội, lao thẳng về phía Lưu

Khám.
đang đứng bên ngoài chiến đoàn, đang rất bình thản trầm ổn quan sát cuộc chiến. Trên mặt hắn tựa hồ còn mang theo một tia vui vẻ kỳ quái. Nụ

cười này, trong mắt Cái Nhiếp không thể nghi ngờ là một nụ cười giễu

cợt. Ông dồn khí xuống đan điền, trong miệng rống to một tiếng, chiêu số từ Thanh Ngư kiếm càng phát ra lăng lệ ác liệt, cương mãnh…



Thanh Ngư kiếm này của Cái Nhiếp là đặc chế mà thành, cũng không truy cầu trình độ sắc bén mà chú trọng về trọng lượng.



Ông biết rõ, Xích kỳ trong tay Lưu Khám là sắc bén tới bậc nào, bảo

kiếm thông thường căn bản là không có cách nào chống lại được. Bảo kiếm

không dùng được, vậy đổi lại là kiếm nặng Vô phong. Thanh Ngư kiếm dài

bốn thước bảy tấc, hình như cá đang bơi, nhưng trọng lượng có khoảng năm mươi sáu cân.



Một thanh kiếm nặng như vậy, không kém chút

nào so với các loại vũ khí búa rìu hạng nặng. Mỗi lần Chung Ly Muội và

Đồ Đồ gặp trọng kiếm của Cái Nhiếp, cánh tay run lên, dần dần có chút

ngăn cản không nổi.



- Chung Ly, Đồ Đồ, các ngươi lui ra!



Lưu Khám đột nhiên mở miệng, Cái Nhiếp nghe vậy cũng lùi lại đằng sau,

Thanh Ngư kiếm đưa ngang trước người, cảnh giác nhìn Lưu Khám, không dám thư giãn.



Ông biết rõ, Lưu Khám đã muốn xuất thủ.



Thân sĩ hào cường Mã Ấp ra khỏi thành nghênh đón Lưu Khám đã sớm dẹp

sang một bên. Ở trên cổng thành, ba hàng xạ thủ vây Cái Nhiếp vào giữa,

chỉ cần Lưu Khám ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng bắn, Cái Nhiếp phải để

lại mạng sống.



Chung Ly Muội cùng Đồ Đồ lùi ra, cánh tay vẫn

không ngừng run. Đồ Đồ nhận ra Cái Nhiếp, thật cũng thấy thua không oan

uổng, nhưng Chung Ly Muội lại chưa từng gặp Cái Nhiếp, thậm chí trước đó còn chưa nghe nói tới tên của Cái Nhiếp.



- Chủ công, lão già này là ai mà hung mãnh như vậy?