Hình Đồ

Chương 498 : Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (14)

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Lưu Khám cười cười:



- Kiếm thuật cao minh, ngay cả Kinh Kha

cũng không dám rút kiếm trước ông ta đấy. Ông ta tên là Cái Nhiếp, biệt

hiệu Thanh Ngư, là lão sư của Ly Khâu.



- Ồ!



Chung Ly Muội đã hiểu rồi.



Kiếm thuật của Ly Khâu đã rất cao minh rồi, không nghĩ tới lão nhân

trước mắt kia, đúng là lão sư của Ly Khâu, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ.



- Kiếm thuật của Ly Khâu không giống với ông ta chút nào!



- Mỗi người đều có con đường của mình, Ly Khâu có sư là Cái Nhiếp, chưa hẳn nhất định đi theo con đường của Cái Nhiếp, các ngươi lui xuống đi.



Lưu Khám nói xong, nâng Xích kỳ chậm rãi tiến lên, chắp tay với Cái Nhiếp:



- Nhiếp huynh, đã lâu không gặp.



Râu tóc Cái Nhiếp dựng đứng, mắt hổ trợn lên.



- Bằng hữu của cuộc đời Cái Nhiếp, đều là hảo hán đỉnh thiên lập địa,

không có cái loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi. Cái xưng hô Nhiếp

huynh này, Cái Nhiếp không đảm đương nổi.



Trong lòng Lưu Khám phát khổ một hồi…



- Cái đại hiệp, ta biết bây giờ ngươi hiểu lầm ta rất nhiều. Ta có thể

nói cho ngươi là, ta giết Ô Thị Khỏa chính là chuyện vạn bất đắc dĩ mà

thôi. Ta muốn có chỗ đứng ở Bắc Cương, liền ắt không thể thiếu được phải phát sinh xung đột với Ô Thị Khỏa. Không phải ta giết y thì chính là y

giết ta… Huống chi, lúc đầu ta mời Ô Thị Khỏa tới Hà Nam, là hy vọng y

có thể chống lại Hồ Lỗ, bảo vệ một phương bình an. Nhưng là y lại cấu

kết với Nguyệt Thị và Hung Nô, ở Hà Nam vẽ đường cho hươu chạy. Cái đại

hiệp, ngươi cũng là người hiểu chuyện, vì sao lại không thể hiểu được

nỗi khổ tâm của ta?



Cái Nhiếp nổi giận gầm lên một tiếng:



- Ta chẳng quản nỗi khổ gì cả, ta chỉ biết ngươi hại tính mạng của Ô

Thị Khỏa. Khi ngươi gặp nguy nan nhất, chính Ô Thị Khỏa đã đưa tay ra
đâm ra lại phát ra một tiếng “xuy” vang lên, hiển nhiên đã đạt đến lực

lượng cực hạn. Mà chiêu số của Lưu Khám lại trở nên chậm dần. Đông một

hạ, tây một cái, nhìn về phía trên đều không có kết cấu. Nhưng Xích kỳ

mang theo tiếng gió, lại càng ngày càng phát ra mãnh liệt, phạm vi

khuếch trương cũng bắt đầu lớn hơn, hơn nữa một cờ đánh về phía Cái

Nhiếp, khiến cho Cái Nhiếp có lực mà không phát ra được, lại phải lui về phía sau. Chớ thấy ông xuất kiếm càng ngày càng nhanh, nhưng lại vẫn

lui về phía sau.



- Thái cực!



Cái Nhiếp nghiến răng nghiến lợi, phát ra hai chữ từ trong hàm răng.



Vốn dùng khí lực của Lưu Khám đánh so với ông, lại dùng chiêu số lấy

nhu thắng cương, mỗi một lần đều đánh cho ông muốn phát kình lực mà lại

bị ngăn lại, làm cho y khó chịu không thôi. Năm xưa ở Ô Thị bảo ông đã

được lĩnh giáo chiêu số thái cực này của Lưu Khám. Mấy năm qua, ông một

mực tìm kiếm cách phá giảo nhưng không thể vào được kỳ môn. Hôm nay lại

gặp lại chiêu số như thế, Cái Nhiếp có chút không chịu nổi. Phải biết,

so sánh với ba năm trước đây, lúc này bất kể là trên tinh thần hay sức

mạnh, Lưu Khám đang ở vào trạng thái cao nhất, vượt xa sự so sánh của

ông.



- Ta liều mạng với ngươi!



Cái Nhiếp bị dồn

đến bên cạnh sông đào bảo hộ thành, lui thêm về sau nữa, chỉ có nước rơi xuống sông. Ông chợt quát một tiếng, trong giây lát, xoay người vùng

tay, Thanh Ngư kiếm rời tay bay ra ngoài, một vòng ánh sáng lạnh, từ

Thanh Ngư kiếm bay ra, đồng thời trong tay Cái Nhiếp, lại xuất hiện thêm một thanh đoản kiếm, thừa dịp Lưu Khám vung Xích kỳ ngăn cản Thanh Ngư

kiếm, nhún người xông tới. Đoản kiếm mang theo một đạo kiếm quang, đâm

thẳng hướng ngực Lưu Khám… Tử mẫu kiếm, Cái Nhiếp đang dùng, chính là Tử Mẫu kiếm!



Gọi là Tử Mẫu kiếm, chính là bộ kiếm trong kiếm, khó lòng phòng bị.



Lưu Khám cũng thật không ngờ Cái Nhiếp sẽ có chiêu số như vậy. Hắn vừa

đánh bay Thanh Ngư kiếm thì Tử kiếm đã đến trước mắt, Lưu Khám không kịp né tránh, chỉ nghe đinh một tiếng, Tử kiếm trúng ngay ngực.



Vốn trong lòng Cái Nhiếp vốn là vui vẻ, nhưng liền phát hiện ra có điều gì đó không đúng.



Tử kiếm đâm vào ngực Lưu Khám, giống như có vật cứng gì đó ngăn cản

lại, mà Lưu Khám lúc này lại bước sang bên cạnh một bước, Xích kỳ

nghiêng đâm một cái, Cái Nhiếp kêu thảm một tiếng, máu tươi bắn ra.