Hình Đồ

Chương 499 : Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (15)

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Có lẽ với ánh mắt của hậu thế, Tử Mẫu kiếm không phải là vật gì không bình thường.



Ở hậu thế có một bộ phim tên là “Tân Long Môn khách sạn”, ở trong đó

đại hiệp đường đường chính chính cũng sử dụng Tử Mẫu kiếm.



Nhưng ở thời Tần mạt, bị bầu không khí của Chiến quốc ảnh hưởng, đám

người hiệp khách đều phần lớn dựa vào bản lĩnh của bản thân mà bình

thường sẽ không sử dụng kỹ xảo. Giống như trong rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, tình huống ám khí bay đầy trời này rất ít gặp. Cái gọi là trộm

cũng có đạo, chính là đạo lý này.



Đặc biệt là nhân vật thanh

danh như Cái Nhiếp, càng phải như vậy. Một lời bất hòa, rút kiếm giải

quyết, không có gì lớn lao cả. Nhưng dùng Tử Mẫu kiếm, là thuộc về thủ

đoạn hạ cấp, làm người trơ trẽn rồi.



Cái Nhiếp đã dùng đến Tử Mẫu kiếm đã cho thấy quyết tâm giết Lưu Khám của ông đã kiên quyết đến

cỡ nào. Ông muốn giết Lưu Khám, Lưu Khám tất nhiên cũng sẽ không khách

khí. Nếu không phải hắn mặc bố giáp Bạc Nữ đưa trước khi đi, chặn lại

được một kích trí mạng của Cái Nhiếp, chỉ sợ hiện tại đã là một cỗ tử

thi rồi. Trong lòng giận tím mặt, Lưu Khám quét ngang kỳ… Nhưng trong

khoảnh khắc đánh trúng Cái Nhiếp, trong lòng hắn đột nhiên lại khẽ động, Xích kỳ chợt trầm xuống, chặt đứt một cánh tay của Cái Nhiếp.



Máu tươi phun tung tóe lên mặt Lưu Khám.



Cái Nhiếp kêu thảm một tiếng, ngã vào vũng máu, Tử kiếm cũng theo cánh tay bị chém đứt, rơi trên mặt đất.



Mười thân binh nhanh chóng xông về phía trước, đao kiếm sáng loáng gác

lên cổ Cái Nhiếp, đè chặt ông lại. Chung Ly Muội nhặt thanh Tử Mẫu kiếm

từ dưới đất lên, đưa cho Lưu Khám. Hàn khí trên lưỡi kiếm bức người, nổi lên một vòng màu xanh lá, khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.



- Chủ công, trên thân kiếm có độc!



Mặt Chung Ly Muội biến sắc, nhẹ giọng nói.



Trong lòng Lưu Khám cũng không khỏi run lên, nhìn cái thanh kiếm chỉ

dài ước chừng hai thước, rộng một chỉ này, sát ý trong lòng càng tăng

lên.



- Chủ nhân, ngài không sao chứ?



Bạc Nữ ở trong đám người chạy tới, nhìn lỗ kiếm trên vạt áo, sắc mặt tái nhợt, giọng nói run run.



Lưu Khám cũng âm thầm nghĩ mà sợ.



Nếu hắn không có mặc vào bố giáp này, chỉ sợ sớm đã toi mạng rồi.



Không nói gì khác, chỉ cần bị một kiếm kia làm rách một chút da thôi, thì hôm nay bản thân ta có lẽ phải bỏ mạng ở đây rồi…



Cười lớn một tiếng, Lưu Khám hòa nhã nói:



- Bạc Nhi, nếu không có áo giáp hộ thân ngươi đưa, hôm nay ta chính là lành ít dữ nhiều rồi.
- Ngươi đừng nói nữa!



- Được rồi, ngươi không muốn ta nói, ta không nói nữa!



Lưu Khám đứng dậy:



- Ta vẫn còn một câu nói kia, người làm hiệp, vì nước vì dân. Cái gì là hiệp? không phải là ngươi cầm lấy kiếm, giết mấy cái tên tiểu nhân gian vọng, giệt trừ mấy tham quan ô lại liền có thể được xưng một chữ

“hiệp”. Nam nhi đại trượng phu, phải bảo vệ quốc gia, đỉnh thiên lập

địa… Niếp huynh, chính ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu như cảm

thấy lời ta nói không đúng, ngươi còn có tay trái, cầm kiếm tới giết ta

đi.



Nói xong, hắn nói với y sinh:



- Chẩn trị cẩn thận cho Nhiếp đại hiệp!



Một người thân binh dẫn ngựa tới, Lưu Khám xoay người lên ngựa, đi vào trong thành, không thèm nhìn lại Cái Nhiếp một cái.



Nếu như nói trước đó trong lòng hắn còn mộng hiệp khách, như vậy hiện

tại, hắn đã không hề lưu luyến rồi… Cái gọi là hiệp khách, thì như thế

nào?



Lão tử mưu được nghiệp lớn của thiên hạ, cùng với người phạm tội như ngươi, sao có thể nói giống nhau?



Trong khoảnh khắc này, tâm tư Lưu Khám đã không còn nghĩ cái gì là

“ngang hàng”, “dân chủ”. Trong bất tri bất giác, hắn đã lột xác trở

thành một nhân vật có thể bao quát thương sinh. Cái Nhiếp, thiên hạ đệ

nhất kiếm khách… có là gì đâu!



Lý Thành cùng Khoái Triệt thúc ngựa theo sau.



Y sinh kia ngoắc tay bảo y hộ binh tiến lên, dùng cáng nâng Cái Nhiếp lên.



Lúc này đây, Cái Nhiếp không còn giãy dụa, mà đã chìm vào mê man trên

cáng, thần trí ngày càng mơ hồ, đến cuối cùng đã hôn mê.



Mã Ấp lâm vào khủng hoảng.



Sau khi Lưu Khám trở lại phủ nha, lập tức triệu tập ba người Khoái Triệt, Lý Thành và Chung Ly Muội.



- Chung Ly, ngươi lập tức triệu tập đội ngũ, khởi hành suốt đêm, khống

chế hai vùng Bình thành và Thiện Vô. Tra xét cẩn thận, đem những người

tham gia ám sát bắt toàn bộ, tuyệt đối không thể buông tha một người.



- Dạ!



Chung Ly Muội đứng dậy định đi, lại bị Khoái Triệt gọi lại.



- Chung Ly tướng quân, ngươi biết làm thế nào để điều tra sao?