Hình Đồ

Chương 5 : Bái (3)

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


- Chứng ly hồn?



Lữ Ông vô cùng kinh ngạc nhìn lão già, có chút khó tin hỏi:



- Chứng ly hồn là như nào? Vì sao lại xảy ra trên người Khám?



Bạch mi lão nhân nói:



- Người này, nếu tâm thần bị tổn thương, sẽ sản sinh ra khí xuất thần

không yên, làm hồn phách không thể thoát ly, thân ở trên giường như thần hồn thì rời khỏi cơ thể, hồi hộp nói mê. Rất nhiều sự tình xảy ra trong ký ức sẽ không nhớ rõ nữa, thậm chí còn lẫn lộn. Ví dụ như hắn có thể

nhận ra được mẫu thân hắn, nhận ra được hai vị tiểu thư, nhưng sẽ không

nhận ra được lão gia, hai vị thiếu gia...Rất nhiều sự việc lẫn lộn,

không rõ.



Đây chủ yếu là bởi tâm thần bị tổn thương, tạo thành nguyên nhân hồn phách ly tán.



Trong sách của gia sư có ghi chép về một chứng bệnh như này, vừa rồi ta ở chung đứa trẻ này, vẫn chưa cảm giác có trở ngại gì. Cái gọi là quỷ

nhập thân, cũng không thỏa đáng. Về phận trị liệu chứng ly hồn, thứ cho

lão hủ bất lực. Nhưng ta có một vị sư thúc rất có nghiên cứu về lĩnh vực này. Nếu như đông gia nguyện ý, có thể phái người mời sư thúc ta tới

đây, nhất định có thể trừ bệnh được. Ừm, tình huống đại thể cũng chỉ như vậy thôi.



Khúc tiên sinh nói:



- Thế như sư huynh, trước đó ở ngực hắn có vết thương, lại là chuyện chúng ta tận mắt thấy, vậy thì giải thích sao?



Bạch mi lão nhân cười nói:



- Sư đệ, vậy đệ trước tiên giải thích cho ta xem, hừng đông hôm qua các ngươi đã thấy cảnh tượng như nào?



- Cái này...



Bạch Mi lão nhân không để ý tới Khúc tiên sinh nữa, đứng lên chắp tay với Lữ Ông:



- Đông chủ, đứa trẻ này thật sự là đặc biệt, đợi khỏe lên rồi tiếp tục quan sát.



Lữ Ông đứng lên:



- Tiên sinh vất vả rồi! Phụ thân của đứa trẻ này vì Lữ gia ta mà chết,

hôm nay nó lại xảy ra chuyện như này, Lữ mỗ cũng thật sự không an lòng.

Tiên sinh vừa nói, lệnh sư thúc rất thần thông, có điều không biết cao

tính đại danh của lệnh sư thúc, nên không biết nên tìm ở đâu đây?



Bạch Mi lão nhân nói :



- Sư thúc gia tên Từ Thị, vân du tứ phương, hành tung khó xác định.

Nhưng ta từng nghe người ta nói, trước đó hắn từng xuất hiện ở gần Thái

Sơn. Nếu đông chủ muốn điều tra thì có thể phái người đến Thái Sơn,

nhưng ta cũng không đảm bảo là có thể tìm được hắn. Khi ta quay về sẽ

tìm cách liên lạc với sư thúc, sẽ mau chóng giải quyết việc này.



- Vậy thì làm phiền tiên sinh rồi!



Bạch mi lão nhân cáo từ rời đi.


- Lữ Trĩ đoạt lấy roi ngựa:



- A Tu, không không được vô lễ!



Lưu Khám cười:



- Tỷ tỷ, không sao, không đau. Nhưng nam nhi chí tại tứ phương, chẳng

lẽ mẫu tử ta cả đời phải ăn nhờ ở đậu ư? Ta tuy là thiếu niên nhưng cũng có chí hướng. Dù tương lai đầu rơi máu chảy quay về, chắc Đông gia cũng sẽ không bỏ mặc ta đâu.



Ánh mắt Lữ Trĩ sáng lên:



- Khám, ngươi thật sự thay đổi rồi.



Khám bà ngồi bên cạnh dường như cũng vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng gật đầu. Thế nhưng trong ngực Lưu Khám cả kinh, trong lòng biết một câu nói vừa

rồi chắc chắn khác một trời vực với tính tình trước đây của Lưu Khám

kia.



- Hứa là dù có ở quỷ môn quan cũng phải quay về, hiểu không.



Lữ Trĩ khẽ nói:



- Cũng mặc kệ thế nào, trong lòng ta, Khám vẫn mãi là tiểu đệ của ta!



Nói xong, Lữ Trĩ kéo Lữ Tu đi. Trong lòng Lưu Khám run lên, nhìn theo

lưng Lữ Trĩ. Cho đến lúc này, hắn vẫn cảm thấy cái tên Lữ Trĩ vô cùng

quen tai, nhưng lại nghĩ mãi không ra.



Khám bà khẽ nói:



- A Trĩ cô nương là người tốt...A Tu cũng là cô nương tốt!



Lưu Khám bừng tỉnh quay lại xấu hổ cười:



- Mẫu thân, con biết, con biết...



Lần này, đoàn xe lại tiếp tục khởi hành. Lưu Khám ngồi bên cạnh mẫu

thân, nhìn mẫu thân khống chế xe ngựa, nhưng trong lòng đang nghĩ lung

tung.



"Vì sao mình lại thấy cái tên Lữ Trĩ này quen thuộc nhỉ?"



- A Khám, đừng nghĩ nữa!



Khám bà quay đầu lại nhìn Lưu Khám, nói:



- Đợi tới huyện Bái rồi, chúng ta sẽ trả lại xe ngựa cho Đông gia, rồi sẽ tính toán cho cuộc sống sau này thật tốt.



Lưu Khám gật đầu:



- Xin nghe theo sự sắp xếp của mẫu thân.