Hình Đồ

Chương 6 : Lữ hậu

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Đoàn xe vào chạng vạng đến bên ngoài thị trấn Bái.



Thím Khám dẫn theo Lưu Khám nói lời từ biệt với Lữ Ông. Tuy rằng ân cần giữ lại, nhưng mẫu tử Lưu Khám đã hiểu rõ tâm tư ông ta nên đương nhiên sẽ không đồng ý. Mẫu tử họ cảm tạ Lữ Ông dọc đường đi đã chiếu cố họ,

trả lại xe ngựa cho Lữ Ông, đeo túi đồ trên lưng.



- Khám, mang theo túi da gấu chó, rồi chúng ta tìm nơi nghỉ chân trước đã.



Thím Khám căn dặn một câu, Lưu khám lập tức đáp ứng, nhảy lên xe ngựa, nắm lấy túi da gấu chó hình chữ chật ở trên xe.



Túi da đó vẫn luôn ở trên xe, chỉ là thím Khám giữ chặt bên mình, nên

Lưu Khám chưa có cơ hội động vào. Khi cầm lấy chiếc túi, tim Lưu Khám

đập lộp bộp, thầm kêu: Đây là thứ đồ gì vậy, sao lại nặng như vậy chứ?



Túi dài chừng một trượng ba thước, rộng gần ba thước. Nhấc thử lên tính toán, trọng lượng không nhẹ, chừng trên dưới trăm cân. Nhưng sức lực

Lưu Khám không nhỏ, cầm theo chiếc túi đó rất dễ dàng. Hắn nhấc lên

khoác lên vai, nhảy xuống xe ngựa, cũng không dám hỏi mẫu thân sợ bị lộ

ra kẽ hở, chỉ cười nói:



- Mẫu thân, chúng ta đi thôi.



Thím Khám gật đầu, cúi chào Lữ Ông:



- Đa ta Đông gia dọc đường đi đã chiếu cố, chúng ta xin cáo từ. Đợi

chúng ta tìm được nơi ở rồi thì sẽ thông báo một tiếng với Đông gia. Nếu sau này Đông gia có gì cần, mẹ con ta nhất định sẽ đến trợ giúp, tuyệt

đối không chối từ.



- Đại tẩu, ngươi. . . cần gì phải làm vậy?



Mặc kệ nói như thế nào, mẫu tử Lưu Khám đã ở lại Lữ gia một thời gian

không ngắn, hơn nữa còn trợ giúp Lữ gia rất nhiều. Tuy rằng Lữ Ông có

chút cố kỵ đối với Lưu Khám, nhưng lúc thật sự ly biệt, trong lòng ông

cũng có chút băn khoăn.



Chỉ là lão bà của ông không đồng ý

cho Lưu Khám đi theo, hai con trai cũng không tán thành. Mà nô bộc đi

theo, không ít người sợ hãi đối với Lưu Khám.



Lưu Khám tuy

tuy rằng dũng mãnh, nhưng sự an nguy của Lữ gia sau này không chỉ dựa

vào sự dũng mạnh là có thể sống được. Lữ Ông có chút luyến tiếc, nhưng

cũng không thể để tâm tới cách nghĩ của người khác nên khách sáo giữ lại một chút, khi thấy mẫu tử Lưu Khám ý đã quyết, liền không nói năng rườm rà nữa.



Lữ Trĩ ôm tới một túi đồ, Lữ Ông nói:
Khám có thể cảm thụ được sự quan tâm xuất phán tấm lòng chân thật của ba đối với mình. Chí ít Lưu Khám thấy, tình thương người mẹ của thím Khám

không thể nào so sánh với người mẹ của hắn ở thời hiện đại. Hắn không

kìm được vươn tay dém lại chăn cho bà.



Nếu ông trời đã để mình sống lại trên người con trai của bà, vậy thì hãy để mình tận hiếu với bà đi.



Ánh mắt Lưu khám trở nên dịu dàng, một lát sau, hắn đứng lên, khẽ khàng đi giày vào, ra khỏi phòng. Hắn đang cần phải suy nghĩ một chút, là

mình nên phải làm gì? Nếu ông trời đã đưa hắn tới thời đại này, thì sẽ

không thể nào làm một người bình thường cả đời được. Chí ít mình nên để

mình và người mẹ trên danh nghĩa ở trong phòng kia có được cuộc sống tốt đẹp.



Ánh trăng sáng tỏ bên ngoài phòng chiếu vào trong tiểu

viện. Lưu Khám ngồi xuống trước hiên cửa, dựa vào cột hành lang, tâm sự

ngổn ngang. Đột nhiên trong lúc đó, Lưu Khám cảm giác đươc có người đi

tới, hắn bật người lên, xoay người khẽ quát về bóng người kia:



- Ai, đi ra mau!



Vừa dứt lời, môt thanh niên chậm rãi bước ra.



Người này mặc áo bào dài, rõ ràng là trang phục người Tề, tuổi ước

chừng khoảng trên dưới hai mươi, mặt như phấn ngọc, vô cùng tuấn tú.



Thiếu niên chắp tay:



- Tiểu huynh đệ, đã quấy rầy rồi!



Lưu Khám đứng thẳng, hai tay mở ra, hơi rùn thấp người, cảnh giác hỏi:



- Ngươi là ai? Lén lút muốn làm gì?



- A, tiểu huynh đệ hiểu lầm rồi!



Thanh niên vội vã xua tay, nói:



- Chủ nhân của khách điếm bình dân này là gia phụ ta, tối nay ánh trăng vô cùng sáng tỏ đẹp đẽ, ta vì muốn ngắm trăng mà thôi, không nghĩ sẽ

kinh động tới tiểu huynh đệ...Ha hả, không ngờ tiểu huynh đệ cũng giống

ta, đều là một nhã sĩ.



Nói xong, thanh niên chắp tay:



- Tự giới thiệu một chút, tại hạ tên là Thẩm Thực Kỳ, chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của tiểu huynh đệ?