Hình Đồ
Chương 7 : Thẩm thực kỳ?
Ngày đăng: 01:35 20/04/20
Thẩm Thực Kỳ? Một chút ấn tượng cũng không có! Nhưng dù trong sách sử
cũng có một người tên như vậy. Lưu Khám cũng không có ấn tượng. Dù sao,
đối với nhiều người mà nói, câu chuyện về thời đại này tương đối hiếm.
Nếu là thời Tam Quốc, Thủy Hử chẳng hạ, Lưu Khám tuyệt đối có thể gọi ra một đống tên được.
Thẩm Thực Kỳ dung mạo bất phàm, nếu là
thời hậu thế là tiêu chuẩn "tiểu bạch kiểm" hơn nữa là "tiểu bạch kiểm"
rất có khí chất. (Tiểu bạch kiểm: Chỉ người như thư sinh)
Lưu Khám vẫn cảnh giác như trước. Tại huyện Bái này, mẫu tử hắn có thể nói
là đất lạ người lạ, không quen biết ai. Tuy nói Thẩm Thực Kỳ là thiếu
chủ của khách điếm này, nhưng "tri nhân tri diện bất tri tâm" (biết
người biết mặt không biết lòng), Lưu Khám không thề khinh nhờn, chứ đừng nói chi thiếu đông chủ của khách điếm này, mà dù là Lữ Trĩ các nàng
cũng đều phải cẩn thận.
Cảm nhận được địch ý của Lưu Khám,
Thẩm Thực Kỳ lại không chút bận tâm. Gã cười cười, nhấc bào lên ngồi
xuống hành lang, ngẩng đầu ngắm trăng tròn, rồi khẽ thở dài.
Lưu Khám cũng ngồi xuống, cảnh giác nhìn đối phương chằm chằm. Sau một lát, Thẩm Thực Kỳ đột nhiên nói;
- Ngươi tên là Lưu Khám đúng không?
- Sao ngươi lại biết?
Thẩm Thực Kỳ quay đầu lại quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần:
- Ta biết ngươi có chút bất phàm. Có người bảo ta âm thầm theo dõi ngươi.
- A?
- Sáng nay, biểu đệ bà con xa của ta tới tìm ta. Hắn nói, có một người
rất cổ quái, hơn nữa còn lập tức tới huyện Bái định cư, tên là Lưu Khám. Hắn cho ta một túi nghĩ tỵ, đại khái chừng ba bốn trăm miếng, còn bảo
ta hãy để ý tới ngươi.
Tim Lưu Khám đập thình thịch, khẩn
trương nhìn Thẩm Thực Kỳ, bất giác nắm chặt tay lại. Tuy rằng vẫn chưa
hoàn toàn khống chế được thân thể này, nhưng Lưu Khám tự tin, chỉ cần
người này có hành động nào khác thường, hắn có thể trong nháy mắt chế
phục kẻ này.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Ta vốn đang nghĩ làm
thế nào để tiếp cận ngưi... Ha hả, không ngờ ngươi lại tới nhà ta ở trọ. Từ lúc ngươi bắt đầu bước vào cửa, ta đã luôn quan sát ngươi, nhưng ta
không nhận ra ở ngươi có gì khác lạ, cũng không biết điều cổ quái như
người bà con xa của ta nói rốt cuộc là gì. Nhưng con người ta luôn luôn
- Ta hiểu rất rõ nên mới quyết định như thế.
Nhưng trong lòng lại nghĩ: "Thủy Hoàng đế ơi là Thủy Hoàng đế, ông ngàn vạn lần phải khống chế điều tiết vĩ mô một lần mới được, bằng không thì tôi sẽ thảm đó."
Thẩm Thực Kỳ nói;
- Nếu tiểu
huynh đệ ngươi đã quyết định rồi, ta lập tức đi đổi cho ngươi. Hai nghìn đao bố được ba vạn tệ Tần; một nghìn nghĩ tỵ, có thể đổi được hai vạn
bốn ngàn tệ Tần. Ta tính tròn cho ngươi, tổng cộng là 5 vạn 5 ngàn tệ
Tần, ngươi thấy thế nào?
- Good!
- Hả?
Lưu Khám cười nói:
- Không có gì, ta nói là chúng ta quyết định như thế. Sáng mai, ta lập tức đi tìm mẫu thân để lấy tiền cho ngươi đi đổi.
Thẩm Thực Kỳ gãi gãi đầu, vẫn không hiểu rõ tại sao Lưu Khám lại làm vậy.
- Thôi muộn rồi, ta đi ngủ đây.
Lưu Khám cười ha hả đứng lên, duỗi thắt lưng:
- Nhưng ta nói trước là ta và mẫu thân dự định ở lại chỗ này của ngươi mấy ngày. Việc ăn ở đều tính vào ngươi hết đó.
- Dựa vào cái gì?
- Chẳng phải ta đang là đối tượng ngươi cần tiếp cận giám thị sao? Vậy
thì ngươi muốn ăn nói với thân thích của ngươi, lại không cần vắt óc
mượn cớ tiếp cận ta. Ta đây thành toàn cho ngươi, cùng trao đổi, ta ở
lại đây mấy ngày, chẳng lẽ còn không chính đáng?
- Cái này...
Thẩm Thực Kỳ cứng họng không trả lời được.
Lời của Lưu Khám nói cũng có lý, chỉ là gã vẫn còn đang nghỉ ở phương
diện này có điểm gì đó không thích hợp, đợi lúc gã bừng tỉnh thì Lưu
Khám đã trở về phòng rồi. Thẩm Thực Kỳ ngẩn ngơ ở dưới bậc thang, sau
một lúc lâu bật cười, vỗ tay:
- Người này thật đúng là thú vị!