Hình Đồ
Chương 505 : Phủ Việt ở Long Trì, Lưu thị lập quốc (21)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Những ngày này, cuộc sống của Lưu Cự cũng không dễ dàng gì.
Một bên là chủ cũ cho gọi, còn một bên thì, tuy không phải người thân
nhưng còn hơn cả người thân, khiến cho Lưu Cự có chút mù mịt. Đúng như
những gì Lưu Khám suy đoán, không thể dùng cách tư duy của Lưu Khám, để
xem xét cách nghĩ của Lưu Cự. Lưu Cự rất bộc trực, nhưng cũng chính vì
thế, hắn rất dễ đi vào bế tắc. Người ta thường nói hai chữ trung nghĩa,
Trương gia có công dưỡng dục đối với hắn, đối mặt với Trương Thành, Lưu
Cự khó có thể đưa ra được lựa chọn.
Xem ra tên Trương Thành đó cũng là kẻ nhanh mồm nhanh miệng.
Nói là hiên ngang lẫm liệt, nhưng dường như ở cái thế giới này, Lưu Cự
chỉ có một vị chủ nhân duy nhất đó chính là Trương Lương. Sống là người
của Trương gia, chết là ma của Trương gia, chôn dưới đất cũng phải làm
màu mỡ thêm cho đất Trương gia......
Lưu Cự vốn có chút mờ mịt, bị Trương Thành nói thế, liền cảm thấy dường như mình nợ Trương gia một cái gì đó.
Nhưng chuyện thế này, hắn lại không thể nói với người khác được.
Thứ nhất là sợ bị người khác hiểu lầm, thứ hai là lo, hại đến tính mạng Trương gia.
Hắn càng như vậy, Trương Thành lại càng ép. Nhất là hôm nay Lưu Khám
quay trở về, khiến Lưu Cự càng cảm thấy áp lực chưa từng có.
Ngược lại lúc ăn cơm tối, Vương Cơ phát hiện Lưu Cự không bình thường.
Thế là sau khi về phòng, liền gặng hỏi Lưu Cự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lưu Cự cũng thựa sự không chịu đựng được nữa, nói hết mọi chuyện cho Vương Cơ nghe, quả thật khiến cho Vương Cơ sợ hết hồn.
- Cự, chàng tuyệt đối không được khinh xuất!
Vương Cơ hoảng sợ nói:
- Chàng bây giờ tên là Lưu Cự, không phải là Trương Cẩu. Chàng là người Lưu gia, là huynh đệ của Quảng Võ Quân, cái tên Trương Lương đó là cái
thá gì chứ? Cần đến chàng thì đến tìm, khi không cần đến chàng, hắn có
rớt được giọt nước mắt nào không? Cự à, chàng là người, không phải là
con chó của Trương gia....chàng hồ đồ cái gì chứ. Chàng nghĩ xem, nếu
chàng đi rồi, mẹ sẽ buồn đến cỡ nào đây?
Mẹ tuổi đã già, sức khỏe lại ngày càng yếu.
Nếu chàng lại làm chuyện hồ đồ nữa, làm không khéo lại muốn làm mẹ chết vì tức, chết vì buồn sao?
Lưu Cự lắc đầu như lắc trống bỏi:
- Ta không có....
- Được rồi, thiếp bất kể rốt cuộc chàng nghĩ thế nào, nhưng chàng đã
nói chuyện này với Công Thúc tiên sinh hay là đã nói với Quân Hầu chưa?
Lưu Cự thật thà đáp:
hành quân chém giết Đại Quận, chưa hề gặp chút trở ngại nào.
Quận trưởng Đại Quận Từ Công phái người đưa tới một bức thư: Yến n
vương, không phải ta không chịu xuất binh, thực sự là Đại Quận lương
thảo thiếu thốn, không thể xuất binh được.
Nếu người không tin có thể đến xem.
Tên Từ Công này, với những gì Hán Quảng đã biết:Nhát gan, tham lam.....
Ngôn từ trong thư vô cùng khiêm tốn, khiến cho Hàn Quảng -tên tiểu quan ngày xưa cảm thấy đôi chút mãn nguyện.
Quân Yến dựng trại bên cạnh công trình trị thủy cách Đại Quận năm mươi
dặm về phía đông bắc, Hàn Quảng mang theo đại tướng Tang Đồ, lãnh ba
ngàn kị binh tới Đại Quận.
Cánh cổng Đại Quận mở rộng, nhưng Từ Công vẫn chưa ra đón.
Những người đứng ở cổng thành Đại Quận nghênh đón, là một chàng thanh niên chạc ba mươi tuổi.
Vóc dáng cao hơn bảy thước, thân thể thon gầy mỏng manh. Dưới bộ râu
đen lay động, là bộ thanh sam, với một vẻ nho nhã không tả được.
Người thanh niên đó tiến lên, chắp tay nói:
- Hạ quan Lý Tử, tham kiến Vương thượng!
Tướng mạo trẻ trung, rất dễ khiến người ta có thiện cảm.
Đặc biệt là cái khí chất nho nhã này, Hàn Quảng cũng là người có học,
vì thế khá thích kiểu người này, một nụ cười dịu dàng hiện lên trên
gương mặt.
- Từ quận trưởng sao không tới nghênh đón Cô Vương?
- Bẩm Vương thượng, hai ngày nay quận trưởng bận xoay xở lương thảo,
triệu tập binh mã, không may bị nhiễm phong hàn, do đó không thể đích
thân ra nghênh đón được. Cho nên mới lệnh hạ quan tới trước nghênh đón.
Quận trưởng ở trong thành, đã chuẩn bị xong tiệc rượu, đợi sau khi Vương thượng dùng xong, là có thể mang binh mã quân nhu lên đường.
- Ngươi tên là Lý Tử?
- Vâng!
- Giữ chức gì dưới trướng của Từ Công?
- Hạ quan là Trưởng sử dưới trướng của Từ Công, một tên tiểu tử vô danh, không đáng nhắc đến.
Lý Tử nói xong, tiến lên phía trước dắt dây cương cho Hàn Quảng.
Động tác khiêm tốn này, càng khiến cho Hàn Quảng cảm thấy thỏa mãn, thế là tâm lý đề phòng cũng theo đó mà giảm xuống rất nhiều, chỉ mang theo
Tang Đồ và ba trăm thân vệ vào huyện thành. Nếu lúc này Lý Tử nói, huyện thành không thể chứa được nhiều người ngựa thế này, nói không chừng Hàn Quảng sẽ nảy sinh nghi ngờ. Nhưng Lý Tử hoàn toàn không nói gì hết,
biểu hiện vô cùng tự nhiên, khiến cho Hàn Quảng nhanh chóng yên tâm.