Hình Đồ

Chương 504 : Phủ Việt ở Long Trì, Lưu thị lập quốc (20)

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


- Hả?



Lưu Khám ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc.



Vốn tưởng lược ra trăm vạn nhân khẩu đã kinh khủng lắm rồi, ai ngờ...



Hắn mỉm cười:



- Theo ta thấy, áp lực thường có thể trở thành động lực. Sĩ thân hào

tộc ở biên cương phía bắc, lại bớt chút áp lực, phải là nhiều hơn tí mới đúng.



Nói xong, hắn dẹp công văn qua một bên.



- Tiêu tiên sinh à, nói hết tin vui rồi, nên đến tin xấu đi thôi!



Tiêu Hà sắc mặt có chút thay đổi, có phần hơi ngượng ngùng.



Y do dự một chút, lấy ra một phong thư, đưa cho Lưu Khám.



- Quân Hầu, Ly Khâu đi rồi!



- Hả?



- Sau khi nhận được thư của Quân Hầu, đêm đó Ly Khâu đã tìm đến ta.



Hắn nói, hắn không hận Quân Hầu. Chuyện của Cái Nhiếp, hoàn toàn không

liên quan gì đến Quân Hầu. Nhưng tất cả hiệp nghĩa mà Quân Hầu nói, hắn

không biết rõ lắm, cũng không hiểu. Cho nên muốn ra ngoài học hỏi, nghĩ

cách hiểu ý nghĩa thực sự của cái hiệp chi đại giả mà Quân Hầu nói.

Nhưng lúc sắp đi, hắn cầu xin Quân Hầu buông tha cho Cái Nhiếp....Trong

lúc suy nghĩ, tâ đã viết một bức thư, kêu hắn đích thân đến Nhạn Môn

quận.



- Thật không ngờ rằng....



Theo bước chân của Ly Khâu, bây giờ hắn cũng đến Nhạ Môn quận rồi.



Trong lòng Lưu Khám lúc này vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.



Ly Khâu đi rồi, đi lựa chọn con đường hiệp nghĩa cho chính mình rồi!

Tuy sớm có sự chuẩn bị cho chuyện này, nhưng Lưu Khám vẫn hi vọng Ly

Khâu có thể ở lại. Dù sao thì, con người Ly Khâu cũng không tệ, ban đầu

khi Lưu Khám đưa hắn từ Ô Thị Bảo ra, lại không nghĩ rằng, sẽ có ngày

hôm nay.



- Thôi, đi thì đi đi....



Lưu Khám nghĩ ngợi một chút, lại nói:


- Huynh như vậy, đại ca cũng như vậy, sao dường như ai cũng có tâm sự vậy.



Lưu Khám khẽ giật mình, quay đầu nhìn Lữ Tu hỏi:



- Đại ca làm sao vậy?



- Bình thường ăn khỏe như thế, nhưng thời gian gần đây, hình như có tâm tư gì đó. Chị dâu nói, huynh ấy thường thức dậy lúc nửa đêm, đứng trong vườn thở than ngắn thở dài. Hôm nay, lúc ăn cơm tối, huynh ấy cũng như

con, tâm thần bất định....mẹ có hỏi, huynh ấy cũng không nói.



Hắn đương nhiên tâm thần bất định rồi, có lẽ lúc này, Lưu Cự cũng đang phiền não!



Lưu Khám khẽ gật đầu:



- Tu nhi, mấy ngày này, ngươi chịu khó bầu bạn với mẹ, chuyện phía tiên sinh, để Bạc Nhi và Thích Cơ phụ trách chăm sóc là được rồi.



Ngoài ra... nàng giúp ta để ý một chút tình hình phía bên chị dâu.



Lữ Tu trước chỉ khẽ giật mình, rồi bỗng dưng im bặt.



Nàng là một cô gái thông minh, cái kiểu trong lời có lời này của Lưu

Khám, sao nàng có thể không hiểu ra hàm ý chứ. Bất giác mở to hai mắt,

nhìn Lưu Khám.



Lưu Khám vỗ vỗ bờ vai đẹp của nàng:



- Chúng ta từ huyện Bái đi đến tình trạng ngày hôm nay, cũng không dễ dàng.



Càng như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận và cảnh giác mới đúng. Ta

không có ý gì khác, đại ca huynh ấy.....sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.



- Lựa chọn?



Lữ Tu nhẹ giọng hỏi:



- Đại ca định lựa chọn cái gì vậy? A Khám, có phải huynh đang che dấu chuyện của ta không?



- Chuyện này để sau hãy nói.



Câu này của Lưu Khám còn chưa phát ra, có tiếng bước chân nặng nề vọng lại từ phía hành lang bên ngoài phòng.



Liền sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, thân hình Lưu Cự như con gấu ngựa

xuất hiện trước cửa phòng, chặn kín cái cửa. Bao nhiêu ngày nay không

gặp, Lưu Cự trông có vẻ gầy đi, rất tiều tụy, tinh thần cũng lộ ra vẻ

mệt mỏi.



- Khám, ta có chuyện muốn nói với đệ!