Hình Đồ
Chương 507 : Hai mươi vạn quân Tần bạo động (1)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Hàm Đan tháng sáu, nóng bức và khô hạn.
Năm sáu ngày liên tục mưa phùn mờ mịt, chẳng những không mang lại cho tòa thành này một chút
mát mẻ nào, mà ngược lại lại còn làm tăng thêm cái oi bức khô nóng.
Tính ra, quân Sở đóng tại Hàm Đan, cũng xa nhà rất lâu rồi.
Ngắn nhất cũng đến một năm rồi, cái khô nóng oi bức của phương bắc,
khiến rất nhiều quân Sở nhớ quê, tâm tình cũng theo đó mà trở nên nóng
nảy.
- Bọn chó Tần chết tiệt, dám cản đường ông à?
Phố Hàm Đan, hai tên quân Sở đạp một tên hàng binh Tần ngã ra đất, không nói năng gì chỉ có một trận đòn tàn bạo.
Tên lính Tần đầu hàng kia bị đánh toác đầu máu chảy, khổ sở van xin
không ngừng. Nhưng sự cầu xin của bọn họ, không những không khiến cho
bọn quân Sở dừng tay, mà còn tăng thêm vài phần thích thú. Thế nên đánh
càng hăng hơn, cho đến khi tên lính Tần kia hấp hối, hai tên lính Sở mới dừng tay, cười to nghênh ngang bỏ đi.
Những cảnh tượng tương tự như vậy, sảy ra liên tục khắp đầu đường cuối ngõ Hàm Đan.
Những xích mích ân oán giữa Tần và Sở, từng cơn từng hồi, dẽ cũng đến
trăm năm. Đó không phải chuyện một sớm một chiều có thể hòa giải được,
bởi cái kiểu thù hận này, đã ăn vào xương vào tủy rồi. Nhưng trước kia,
khi người Tần có thế, người Sở cũng không thể làm gì được. Nhưng bây
giờ, tình thế đảo ngược, quân Tần suy yếu, Sở quân khí thịnh. Mối hận
thù trăm năm đó lập tức trỗi dậy, sao có thể không tử tế trút ra một mẻ?
Bọn người Hạng Vũ rất rõ tình hình này, nhưng lại không ai ra mặt ngăn cản.
Mà Chương Hàm, thân là hàng tướng vốn đã khó bảo vệ chính mình, còn có thể đứng ra, xin tha cho quân Tần, nói công đạo?
Trần Anh thì phát giác được manh mối, nhưng ngại nỗi tình cảnh trước
mắt của mình cũng không tốt đẹp gì, có lòng khuyên can, lại không có
cách nào mở miệng.
Oán hận của hàng binh Tần, trong sự nhục nhã không thôi này, không ngừng gia tăng.
- Tam ca, chúng ta phản đi!
Trong một nhã phòng của một tửu quán, mấy tên quan quân Tần tụ tập lại một chỗ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cùng lắm thì chết cùng nhau chứ gì, dù sao cũng tốt hơn là cả ngày
chịu đựng bọn Kinh Man kia trút hận lên mình. Hôm nay, lại thêm hai
huynh đệ nữa bị bọn chúng đánh chết tươi khi đang qua phố.
Tam ca là một tráng hán thân cao tám thước, vai rộng lưng tròn.
Tuổi tác xem chừng khoảng bốn mươi, chòm râu ngắn dưới hàm, mặt lặng như tờ.
Người này vốn tên Vương Quỳnh, là người cùng họ khác chi với Tần Dương
Vương thị tộc, vẫn luôn có uy tín trong quân, giữ chức quan bái giáo úy, cũng được xem là quan quân bậc trung. Ông lẳng lặng ngồi trên giường,
hàm răng bạc cắn rắc một cái, tay nắm quyền, những vệt gân xanh trên
cánh tay càng lộ rõ là bậc võ đạo chí tôn.
Dù sao thì vùng đất Hà Nam mà Lưu Khám chiếm cứ ngày hôm nay, xưa kia
vốn do Vương Ly trấn thủ. Bây giờ, Hà Nam đã không còn nữa, Tây Đường
quật khởi, hùng bá biên cương phía bắc. Trung úy quân trung thành với
Tần, nhưng từ sau khi Doanh Hồ Hợi đăng cơ, uy danh hiển hách của trung
úy quân ngày xưa bây giờ chẳng còn mấy người. Lại thêm hành động của
Doanh Thị cũng khiến cho những người này cảm thấy không vui. Chút phần
trung thành với Doanh Thị kia, cũng đã theo sự đầu hàng của Chương Hàm,
chẳng còn lại mấy.
Nếu Lưu Khám thực sự có thể bảo hộ Tam Tần, thì hàng hắn có ngại chi?
Chỉ là, không hiểu Vương Quỳnh coi Lưu Khám thế nào. Nói ra, vùng Hà
Nam trong tay Lưu Khám, cũng là lừa lấy từ tay Vương Ly.
Hơn nữa, trong số đám hàng quân, có tới sáu phần là binh mã phương bắc.
Nếu Vương Quỳnh không đồng ý, chỉ sợ sẽ tăng thêm rất nhiều khó khăn....
Vương Quỳnh cười nói:
- Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Lưu Quảng Võ có thể lừa được Hà Nam từ
trong tay thượng tướng quân, đó cũng do người có bản lĩnh đó.
Ta đối với Lưu Quảng Võ....ồ, phải gọi là Đường vương mới đúng. Ta đối
với Đường vương xưa nay tôn kính. Ha ha, các ngươi có thể không biết,
năm đó khi Đường vương truy sát Tả cốc lễ Vương Hô Diễn Đề của Hung Nô ở Lâm Hà, ta làm việc dưới trướng Đông Lăng Hầu, khi đó còn được tiếp đón Đường vương....nghĩ lại, cũng thú vị thật. Cách trận chiến Lâm Hà năm
đó, thoáng cái đã tám năm trời, nhanh thật đấy!
- Thế thì chúng ta, đầu hàng Đường vương vậy?
Trở về Hà Nam sao?
Điều này nói ra thì dễ, nhưng làm thì khó lắm!
Bọn chúng bây giờ ở Hàm Đan, chứ không phải ở Thái Nguyên hay Hằng Sơn quận....
Từ Hàm Đan chạy thoát ra, một đường đến núi Câu Chú, e là xa hàng ngàn
dặm. Càng không phải nói, trên đường đi còn phải vượt qua vùng Thượng
Đảng, Thái Nguyên, nhưng quan ải trùng trùng, nguy hiểm vô cùng. Từ Hàm
Đan thẳng theo hướng bắc, núi Câu Chú ở phía nam, dường như đều quay
lưng lại với người Tần.
Huống hồ, bọn họ bây giờ đang ở trên đất Triệu.
Năm đó, Thủy hoàng đế công phá Hàm Đan, giết hại người Triệu.....
Lại thêm bốn mươi vạn Khanh Phu của Bạch Khởi ở Trường Bình, khiến
người Triệu ôm mối hận thù sâu sắc đối với người Tần. Không lương thực
không vũ khí, làm thế nào để đi đến núi Câu Chú đây?
Từ đâu đến, thì quay về đó?
Câu nói này không nhất định là để bọn họ trở về Hà Nam.