Hình Đồ
Chương 508 : Hai mươi vạn quân Tần bạo động (2)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Vương Quỳnh trầm ngâm một lát, con mắt bỗng sáng lên.
- Các vị huynh đệ, chúng ta bây giờ quay về Cửu Nguyên, có thể có lợi gì đây?
- Ả?
- Đường vương trong một thời gian ngắn đã hùng bá sáu quận một trăm bốn mươi bảy thành trì biên cương phía bắc, tất sẽ không ngồi nhìn bọn mọi
rợ tiếp tục tàn sát bừa bãi nữa.
Ta thấy, chúng ta không nên quay về Cửu Nguyên nữa mà là ở lại đất Triệu.
Ngoài thành Hàm Đan này có Thái Hành Sơn rậm rạp. Chỉ cần chúng ta có
thể xông ra ngoài, tiến vào Thái Hành sơn, bọn mọi rợ đó sẽ không làm
chủ được nữa rồi....Đến lúc đó, chúng là lấy Thái Hánh sơn làm căn cứ,
tập kích các vùng Thượng Đảng, Hàm Đan, Cự Lộc, Hà Đông. Bọn mọi rợ có
ăn rồi, chúng ta sẽ không sợ bị đói. Đợi khi Đường vương dẫn quân xuống
phía nam, chúng ta sẽ tiếp đón ở các nơi, chẳng phải lập được công lớn
sao?
Những người này, tuy đều là các quan viên cấp dưới,
nhưng chiến thuật được rèn luyện hàng ngày, quân Sở còn lâu mới sánh
được.
Đặc biệt là quan viên cấp dưới của trung úy quân, hầu
hết đều xuất thân từ đại doanh Lam Điền, rèn luyện chiến thuật hàng
ngày, trong toàn bộ quân Tần, toàn là những nhân tài kiệt xuất trong tam quốc có thể xoay chuyển càn khôn. Vương Quỳnh vừa mới nói thế, mọi
người lập tức hiểu ngay ý của hắn. Ở lại, tuy có nguy hiểm. Nhưng từ xưa đến nay, nguy hiểm cùng cơ hội luôn tồn tại song song.....Mạo hiểm ở
lại, chưa chắc không thể chuyển thành cơ hội, thừa cơ kiến công lập
nghiệp!
Trong chốc lát, trong phòng vô cùng yên lặng, mọi người như đang suy nghĩ điều gì.
Ánh trăng Hàm Đan này, quả động lòng người.
Hạng Vũ tựa người trên giường êm, một tay cầm ly rượu vàng, xem cô gái
ca múa trước giường, một vẻ nhiệt huyết lộ ra trong ánh mắt.
Nhưng nhìn cô gái, khoác áo lụa mỏng màu xanh phỉ thúy, nhẹ nhàng múa trong tiếng trống nhạc.
Bộ y phục nàng mặc là nữ hầu người Triệu điển hình, lụa mỏng gần như
xuyên thấu, tấm thân uyển chuyển như ẩn như hiện, phảng phất như trong
sương mù.
Mái tóc buông hờ trên vai, bay trong không trũng
theo những chuyển động thân thể của người con gái. Bờ eo thon dịu dàng,
uốn éo như con linh xà, chỉ cần thấy người, huyết mạch sôi sục.
Chiến sự đã ngừng hơn tháng, Ngu Cơ ở tận Bành thành xa xôi, chưa từng theo tới.
Hạng Vũ một thân một mình, không khỏi cảm thấy cô đơn. Dưới ánh trăng
mông lung này, nhạc êm múa dịu, thổi bùng tâm hỏa của hắn, thật là khó
Mà số quân Tần bị quân Sở bắt lại, thậm chí cũng chưa tới mười vạn....
Cũng có nghĩa là, số hàng binh Tần thừa lúc hỗn loạn tháo chạy, có đến
mười vạn. Hạng Vũ chỉ cảm thấy đầu óc ong ong một mạch, nhìn nhìn hai
bên, lại chẳng thấy ai bước ra nói chuyện.
- Long Thả, lập tức rải binh, bắt hết lũ chó Tần chạy trốn!
Hạng Vũ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Phái người thông báo cho Hàn Tín và Tào Cữu, phong tỏa các đường cho
ta, truy bắt theo đường.... phàm có kẻ phản kháng, giết không cần hỏi!
- Vậy đám quân Tần này làm sao bây giờ?
Trần Anh chỉ đám hàng binh lần nữa bị nhốt vào đại doanh, lo lắng nói:
- Trước kia bọn Chương Hàm, Đổng Ế còn có thể khống chế, nhưng qua đêm
nay, e là không còn chút uy vọng nào nữa rồi. Mười vạn hàng binh này,
nếu không thể sắp xếp tốt, rốt cuộc là hiểm họa!
- Giết, không tha một tên, giết tất cả cho ta!
Hạng Vũ nghiến răng nghiến lợi, lời nói thoát ra qua những kẽ răng.
Trần Anh sắc mặt lập tức thay đổi, vừa định mở lời khuyên can, không nghĩ người bên cạnh lại kéo hắn lại.
Quay đầu nhìn lại, thì ra là Trương Nhĩ.
Chỉ thấy Trương Nhĩ khẽ lắc đầu, ý nói:
- Đừng khuyên nữa, bất kể ngài bây giờ có nói gì, người cũng chẳng lọt tai chữ nào đâu.
Trần Anh gò má khẽ co lại, miệng ngập ngừng, nhưng lại không mở miệng.
Quay người, vừa thấy Phạm Tăng đứng trên chiếc xe nhẹ. Ánh hoàng hôn
chiếu xiên, phản chiếu ánh hồng trên gò mà Phạm Tăng....Lão vẻ mặt hung
ác nham hiểm, nhìn đám xác chết khắp nơi, với đám hàng rào đại doanh
hàng binh phía xa xa, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu ngựa, lặng
lẽ rời đi.
Trần Anh kinh ngạc nhìn theo bóng Phạm Tăng.
Gã có chút không hiểu, người duy nhất có thể khuyên can Hạng Vũ trong lúc này, chính là Phạm Tăng.
Nhưng Phạm Tăng tại sao không nói gì?
Mười vạn hàng binh này chết, ngày khác thượng tướng quân cướp đoạt Quan Trung, chỉ e khó khăn muôn trùng...mà đám quân Tần đào tẩu đó, khó
tránh khỏi chuyện bọn chúng sẽ lại khiến cho vùng Hà Bắc đã từng bước
bình ổn này hỗn loạn. Vậy còn Quan Trung, khi nào có thể công phá đây?