Hình Đồ
Chương 517 : Hội sư Quan Trung (7)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Hàm Dương đêm thu, se lạnh.
Hưng Lạc cung, khu kiến trúc sau
này được Hán cao tổ Lưu Bang gọi là Vĩnh Lạc cung này, lộ rõ vẻ già nua
xơ xác trong đêm tối. Hồ Hợi ngồi trong điện, tay cầm một cuốn giản thư, đang ngẩn ngơ thờ thẫn. Giản thư là vật phẩm trước đây Thủy hoàng đế để lại, cất giữ trong Hưng Lạc cung này đã nhiều năm nay, cũng là lần đầu
tiên Hồ Hợi dở ra đọc. Chỉ có điều, tâm tư của hắn bây giờ không để
trong giản thư. Trên gương mặt trắng bệch như tờ giấy viết đầy tâm sự.
Ngồi sau thư án, đầu óc Hồ Hợi lại không ngừng hiện ra từng cảnh tượng
năm đó hắn ám sát Thủy hoàng đế. Tuy đã là chuyện của năm năm trước đây, lại cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy, khiến hắn không thể nào
tĩnh tâm lại được.
Năm năm qua, Hồ Hợi chưa từng nghĩ tới ánh mắt giận dữ của phụ hoàng trước khi chết đó. Hài ....có lẽ năm đó, phụ
hoàng cũng không thật sự muốn gây bất lợi cho mình. Chỉ tiếc là, Hồ Hợi
khi đó, lại quá ngây thơ!
Nghĩ tới những điều này, hắn không
kìm được thở dài một hơi, đặt cuốn giản thư trong tay xuống, chậm rãi đi ra cửa đại điện, đứng trên bậc thang.
Cảnh đêm nay, dường
như chẳng khác gì đêm đó trên bình nguyên tân ....Hồ Hợi không kìm được
thở dài một tiếng, ra sức lắc đầu, quay người chuẩn bị quay vòa trong
cung.
Bụp!
Một tiếng vang lớn truyền lại từ phía xa xa, như một tiếng một thứ gì đó đổ sụp vậy.
Hồ Hợi cả kinh, lập tức quay đầu nhìn. Nhưng do hình thể hắn quá béo,
cái xoay người cũng gấp gáp hơn tí chút, lại không đứng vững, đập mông
xuống đất. Phương xa vọng lại tiếng cãi vã, ngay sau đó là tiếng binh
khí va đập vang lên, cùng với những tiếng kêu chết chóc. Hồ Hợi có chút
mơ hồ, không hiểu đã sảy ra chuyện gì. Hai tên nội thị chạy đến, dìu hắn đứng dậy.
Đúng lúc này, mười mấy tên vệ úy xông lên bậc thang.
- Bệ hạ, đại sự không xong rồi!
Hồ Hợi chẳng có vẻ nào giống chủ nhân, nhưng dù gì cũng đã làm Hoàng đế mấy năm nay, lại là con cháu Doanh thị.
Tuy trong lòng bối rối, sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, lớn tiếng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì, sao lại kinh hoảng thế này?
- Hàm Dương lệnh dẫn người xông vào cửa cung, nói là phải bắt đạo tặc.
Đám hạ thần không thể ngăn bọn chúng lại được, y đem theo người ngựa,
đã xông vào đến cửa cung tầng thứ nhất rồi. Hạ thần đã sai người chặn
chúng lại, nhưng xem ra Hàm Dương lệnh đó bụng dạ khó lường, lại cứ đánh vào..... đội ngũ của hạ thần có chút ngăn cản không được, xin bệ hạ
nhanh chóng quyết định.
Hàm Dương lệnh? Hắn nhớ mang máng Hàm Dương lệnh là con rể của Triệu Cao....
Lưu Bang không kìm nổi cảm giác hưng phấn này, nói với Trương Lương:
- Tử Phòng, như thế này, thứ nhất là thuận theo Thiên mệnh, Thiên mệnh thuộc về Lưu Bang ta!
Nói đến chỗ cao hứng, Lưu Bang không kìm được hai tay ra sức vỗ đùi.
Còn Trương Lương chỉ mỉm cười gật đầu, rồi sau đó nhắm mắt lại, cố gắng
bình ổn lại nỗi kích động trong lòng mình.
Chính vào lúc Lưu
Bang điều binh khiển tướng, chuẩn bị phát động công kích Bá Thượng thì
trên con đường bên sờ sông Kính Thủy, từng đoàn, từng đoàn kị binh tinh
nhuệ màu đen lướt qua nhanh như gió. Tiếng vó ngựa rầm rầm, trong màn
đêm vang vọng nơi phía chân trời. những kị sĩ giáp đen cưỡi trên lưng
những chú chiến mã cao to, trường đao, trường sóc xanh, giáp đen mũ đen.
Đại kỳ màu đỏ, phấp phới trong gió, rồng ngọc giương nanh múa vuốt,
dường như sống lại cùng với sự rung động của lá cờ, muốn phá vỡ bầu trời mà bay lượn.
Trên một gò núi, Lưu Khám thúc Xích Thố Tê
Phong Thú xông lên, sau đó ghìm chặt chiến mã. Theo sát sau lưng hắn là
hơn chục tên thân binh tiểu tướng, tất cả đều đội nón trụ quan giáp, uy
phong lẫm liệt.
- Đại vương, các huynh đệ từ sau khi ra khỏi
Tiêu quan, đi cả ngày lẫn đêm, đã một ngày chưa nghỉ. Phía trước là
Trung Sơn, vượt qua Trung Sơn, là có thể tiến vào cung Hàm Dương rồi.
Người xem, hay là để các huynh đệ nghỉ ngơi lấy lại sức một chút, rồi
hãy tính tiếp việc hành quân?
Người nói là giáo úy Hắc Kì quân Lý Tất.
Lưu Khám lắc đầu nói:
- Quân Sở đánh vào Quan Trung, sớm muộn cũng sẽ công phá Hàm Dương.
Cái gọi là binh trọng thần tốc, quân ta lần này dùng tám ngàn kị binh
vào thành, chính là một đoàn kì binh, càng phải xuất hiện bất ngờ, mới
có thể có hiệu quả.
Bây giờ binh mã Ba Thục đã hoạt động ngầm, binh xuất Tử Ngọ cốc.
Đây chính là cơ hội trời ban, một lần đánh tan quân Sở, rồi sau đó có
thể thuận lợi tiếp quản Hàm Dương. Nghỉ ngơi không được....Lý Tất, Lạc
Giáp hai ngươi truyền quân lệnh của ta, yêu cầu các huynh đệ đẩy nhanh
tốc độ hành quân hơn nữa, bắt buộc phải vượt sông Vị Thủy trước khi trời sáng, phát động công kích từ hậu phương quân Sở!
Lý Tất và Lạc Giáp lập tức lĩnh lệnh đi.
Lưu Khám dừng ngựa trên đỉnh đồi, nhìn Hắc Kì quân đi như dòng thác lũ cuồn cuộn, ánh mắt chợt lóe lên một vẻ dữ tợn....