Hình Đồ
Chương 516 : Hội sư Quan Trung (6)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Hắn đột nhiên dò hỏi.
Bách Lý Thuật nói:
- Bắc Quảng
Võ Quân à....người này là một trung thần, chỉ có điều tính tình ngay
thẳng một chút, không hiểu cái gì là biến báo.
Doanh Hồ Hợi hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy, hắn có khả năng trung thành với trẫm hay không?
- Bệ hạ là chủ của nước Tần, là con cháu Doanh Thị. Bắc Quảng Võ Quân
ấy mà....ít nhất cũng có một điều lão nô dám khẳng định đó là, hắn sẽ
trung thành với Lão Tần.
Ý câu nói này là:
Chỉ cần bệ hạ người là chủ nước Tần, tên Lưu Khám đó sẽ trung thành với người.
Gương mặt béo phì giãn ra một nụ cười.
Doanh Hồ Hợi con mắt dường như không còn nhìn thấy, nhẹ nhàng gật đầu:
- Nếu nói, Bắc Quảng Võ Quân với trẫm còn có cả ơn cứu mạng nữa.
Hắn trầm ngâm một lát , rồi lại đột nhiên hỏi:
- Bách Lý, còn ngươi thì sao?
Bách Lý Thuật không khỏi giật mình:
-Thứ cho lão nô ngu dốt, không biết lời này của bệ hạ, là có ý gì?
- Ý của trẫm là, ngươi, có phải cũng trung thành với trẫm không?
Bách Lý Thuật nghe vậy, quỳ bịch một cái xuống, nằm rạp dưới đất nói:
- Bệ hạ, tấm lòng của lão nô đối với bệ hạ, có nhật nguyệt chứng giám,
lão nô đương nhiên trung thành với bệ hạ, trong trời đất này, ngoài bệ
hạ còn ai xứng đáng để lão nô thuần phục?
Doanh Hồ Hợi hài lòng nhẹ gật đầu .
Hắn nhẹ giọng hỏi:
- Vậy chắc ngươi cũng biết....Quảng Võ Quân...ồ, chính là Vương của Tây Đường bây giờ tập trung hỏa lực ở đâu chứ?
Bách Lý Thuật vội vàng trả lời:
- Lúc trước, khi Võ Quan báo bị phá, Triệu trung thừa từng phái người
tới Bắc Quảng Võ Thành, yêu cầu Quảng Võ Quân Tây Đường Vương xuất binh. Quảng Võ Quân lúc đó đồng ý, sẽ nhanh chóng xuất binh. Chỉ có điều là
bây giờ hắn ta tới đâu rồi, lão nô cũng không rõ lắm. Bệ hạ, người cũng
biết, những chuyện thế này, Triệu trung thừa không bao giờ nói với lão
nô.
Thuật nghe vậy, lộ vẻ khó khăn, rất lâu sau, mới thở dài một tiếng....
- Trung thừa, ngươi muốn ta phải làm thế nào?
Triệu Cao hạ giọng nói:
- Giờ tuất ngày mai, xin ngài hãy điều đám quân canh gác ở Hưng Lạc
cung đi....Những chuyện khác, ngài có thể không cần để ý.
Bách Lý Thuật do dự một chút, nghiến răng, đứng dậy nói:
- Được, cứ nghe theo sự xắp xếp của Trung thừa!
Từ phủ trung thừa đi ra, đã là nửa đêm rồi.
Sau khi về đến nhà, Bách Lý Thuật gọi Trường Nữ dậy, kêu vào trong thư phòng.
Lão lấy chiếu thư trong ngực ra, vân vê trong tay một chút, nhìn Trường Nữ nói:
- Trường nhi, sáng sớm mai cùng Lão Bách Lý rời khỏi Hàm Dương.
- Hả?
- Hàm Dương e rằng sắp loạn lạc rồi.....
Bách Lý Thuật nói xong, đặt chiếu thư vào tay Trường Nữ:
- Qua lần này, Doanh Tần e là hoàn toàn kết thúc rồi. Bức chiếu thư
này, con phải giữ gìn cẩn thận. Sau này, nếu Đường vương làm chủ Quan
Trung, dựa vào bức chiếu thư này, chí ít con cũng có thể có được có được vinh hoa phú quý, không phải lo cơm ăn áo mặc. Ngày mai con và Lão Bách Lý xuất thành, kiếm nơi vắng vẻ trốn đi.....sau đó sau khi yên lặng chờ thế cục ổn định trở lại, hãy trở về Hàm Dương!
Trưởng Nữ ngây ra!
- Phụ thân....
- Con đừng hỏi nữa, mau đi chuẩn bị đi, trời vừa sáng, lập tức xuất thành.
Một ý đoạn tuyệt lộ ra trong lời nói của Bách Lý Thuật.
Trong lòng Trường Nữ biết, lần này e rằng sẽ sảy ra chuyện lớn, cố gắng khuyên bảo Bách Lý Thuật cùng đi, nhưng trông nét mặt của Bách Lý
Thuật, những lời sắp nói ra lại miễn cưỡng nuốt lại. Nàng cầm lấy chiếu
thư, cúi chào Bách Lý Thuật một lần, rồi lặng lẽ rời khỏi thư phòng.
Bách Lý Thuật lại tìm Lão Bách Lý tới, dặn dò thật kĩ lưỡng. Sau đó,
lão nhân lúc đêm khuya, tiễn Trường Nữ và Lão Bách Lý đi ra từ cửa bên,
sau đó trở về phòng mình ngồi phịch xuống.
Bách Lý Thuật ngồi đơ ra, con người giống như đã mất đi linh hồn vậy. Lúc gà gáy sáng bên
ngoài cửa sổ, lão đột nhiên nở một nụ cười, đứng dậy, ra khỏi thư phòng, hít một hơi thật sâu, tinh thần bỗng nhiên lại phấn chấn trở lại.
Đường vương, người bạn cũ....Ta đã giúp ngươi quét sách tất cả chướng
ngại vật rồi, tiếp theo phải trông cậy vào ngươi thôi.....Mong rằng,
ngươi đừng để ta thất vọng!