Hình Đồ

Chương 520 : Hội sư Quan Trung (9)

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Đứng trên Bá Thượng, có thể thấy rõ ràng quân Sở liên tục vượt sông mà đến.



- Bọn mọi rợ chết tiệt, lại dám dở trò lừa bịp?



Triệu Ngải trên binh xa, rung sóc lớn tiếng hét:



- Giết lại cho ta, giết lại cho ta.....



Nhưng trong đám loạn quân này, còn ai nghe lệnh hắn đây?



Chu Bột một tay cầm sóc, một tay xách một cái chày thô nhỏ bằng cánh

tay trẻ em, ra sức chém giết trong đám loạn quân, đồng thời cất cao

giọng hét:



- Đánh vào Bá Thượng, bắt sống Triệu Ngải!



Chiếc chày ngắn đã trở nên trơn ướt, dính đầy máu tươi. Y ra sức mà

quăng, múa sóc mà đi, những chỗ đại sáo lia qua, chỉ thấy máu thịt văng

tung tóe.



Quân Tần dần dần chống cự không nổi, liên tục lùi lại phía sau.....



Triệu Ngải thấy tình hình này, vội vàng hét lớn:



- Rút lui, rút lui, rút về hướng đại doanh Lam Điền!



Theo Triệu Ngải, dùng công sự phòng ngự của đại doanh Lam Điền mới có

thể ngăn cản được đòn công kích của bọn mọi rợ. Binh xa dẫn đầu lui về

sau, vô số quân Tần theo sát phía sau, rút theo hướng đại doanh Lam

Điền. Nhưng Triệu Ngải vừa mới rút, lại khiến cho quân Tần vốn đã hoảng

sợ hốt hoảng, càng loạn hơn!



Lưu Bang cùng trung quân, vượt Bá Thủy, đứng bên bờ, nhìn đại quân liên tiếp chiến thắng, không khỏi vạn phần cao hứng.



- Đồ Tử, qua đêm nay, chúng ta sẽ là chủ của tám vạn dặm Tần Xuyên!



Lưu Bang lớn tiếng cười nói, còn Phàn Khoái đứng bên cạnh, lại chau mày.



- Đồ Tử, sao lại không vui?



Phàn Khoái khẽ nói:



- Quân Hầu, không biết tại sao, hôm nay ta tâm trạng sa sút, sợ vô cùng....giống như có chuyện gì đó sắp sảy ra vậy.



- Ha ha, ngươi quá cẩn thận rồi!



Lưu Bang cười nói:



- Bây giờ binh mã Quan Trung có sáu phần tập trung tại Bá Thượng này,

chỉ cần đánh tan bọn họ, Hàm Dương sẽ không còn chỗ dựa nữa, ngươi lo

lắng gì chứ?


Lưu Bang cùng lúc đánh vào đại doanh Lam Điền và Bá Thượng, việc bảo vệ ở Trắc Dực gần như là không. Hắc Kì Quân này như từ trên trời rơi xuống,

đột nhiên xuất hiện trên chiến trận, chấn động gây ra, bất kể là với

quân Tần hay quân Sở.



Lưu Khám thay đổi trận hình, đích thân

cưỡi ngựa lên trước, lao thẳng vào giữa quân Sở. Xích kì tung bay, từng

đợt, từng đường sáng lạnh lẽo xẹt qua trong không trung, mang theo từng

mảng sương máu phun trào. Chiêu pháp Xích kỳ của Lưu Khám đã gần thành

công. Giết người tuyệt đối không dây dưa dài dòng, ánh sáng lướt qua,

đầu người rơi xuống, hoặc là một thân chia hai.



Xích Thố Tê

Phong Thú hứng phấn cất tiếng hí dài, mang theo sức mạnh hung hãn không

thể chống lại, đâm vào trên người quân Sở.



Cắn xé, giẫm đạp, xông tới.....



Ngựa Xích Thố đã không còn giống một con chiến mã nữa, giống mãnh hổ

xuống núi hơn. Lưu Khám đầu mũ đội kim long nón trụ che mặt, mình mặc

tỏa tử liên hoàn giáp, diêu kỳ xung phong, tất cả những nơi đi đến, chỉ

giết quân Sở huyết nhục văng tung tóe, không người nào có thể ngăn cản

nổi. Còn kị binh sau lưng thì, chẳng khác gì đàn sói Bắc Cương. Từng

thanh trường sóc thế không thể cản được xuyên thấu cơ thể quân Sở, chợt

trận hình xoay chuyển, lại một loạt trướng sóc xuất hiện.



Kị quân xung phong cứ như xông vào chỗ không người vậy.



Lưu Bang đang chỉ huy quân đội công kích Bá Thượng, bị đòn công kích

bất ngờ này của Lưu Khám đánh cho hồ đồ, có chút hoang mang không biết

phải làm sao.



- Đây là nhân mã của phương nào? Sao lại xuất hiện ở đây?



Lưu Bang không kìm nổi lớn tiếng quát lên, nhưng không ai đáp lại.



Hắc Kì Quân công kích dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt đã phá tan

trận hình của quân Sở. Sau khi Lưu Khám dẫn quân xông qua, lại thúc ngựa giết ngược trở lại. Chiến trận trong chốc lát trở nên hỗn loạn vô cùng. Quân Tần lớn tiếng hoan hô, nhao nhao giơ binh khí lên, chém giết với

quân Sở.



Chu Bột rõ ràng là đã đánh vào đại trại rồi, thế mà lại bị quân Tần đánh bật lại.



- Quân Hầu, thế này là thế nào?



Gã tới trước xe của Lưu Bang, khàn giọng hỏi:



- Đây là binh mã phương nào? Sao lại xuất hiện ở đây? Chúng ta lại không hề cảm giác được chút nào?



Lưu Bang vừa định trả lời, đã thấy một đại tướng giáp đen từ trong loạn quân thúc ngựa giết xông ra, Xích kỳ trong tay sáng ngời tung bay, đại

tướng giáp đen đó nghiêm nghị quát:



- Lưu Quý, chạy đi đâu?