Hình Đồ
Chương 521 : Hội sư Quan Trung (10)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Lưu Bang thích khoe khoang ba hoa!
Từ khi y ở Huyện Bái,
đã có cái tật này rồi. Chỉ qua là năm đó y là một tên lưu manh, cũng
chẳng có quái gì mà khoe khoang. Nhưng dù là như vậy, Lưu Bang vẫn nghĩ
ra đủ mọi cách. Ví dụ như yêu thích Trúc Bì quan, yêu thích cái kiểu khí phái của các sĩ phu, áo lớn tay rộng.
Lại thêm mấy năm y làm hiệp sĩ, đã từng làm thực khách ở dưới trong môn khách của Trương Nhĩ,
tai nghe mắt thấy, cũng học được rất nhiều điệu bộ của những nhân vật
lớn. Chỉ là ở Huyện Bái vướng vì xuất thân và hoàn cảnh, Lưu Bang tuy
thích khoe khoang lại không tìm được cơ hội thích hợp.
Hôm na đã là Võ An Hầu, nắm trong tay hơn mười vạn binh mã, lại còn càn quét
qua Toánh Xuyên, Trần quận và Nam Dương, thân thế đương nhiên không
giống nhau. Ngươi coi, đầu đội kim khôi, thân mặc giáp vàng, áo choàng
đai lưng, uy phong lẫm liệt. Trong tay cầm Thanh Phong dài ba thước sáng loáng, hiệu Xích Tiêu, là của một thân sĩ vùng Toánh Xuyên tặng cho,
nghe nói là của một danh gia, chém sắt như bùn, sắc bén vô cùng, giá trị ngàn vàng.
Chuôi kiếm Xích Tiêu khảm bảo ngọc nạm minh châu. Lưu Bang một tay chống kiếm, một tay cầm mâu, đứng trên cỗ Lục bí khinh xa, uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng, trông đẹp mắt vô cùng.
Trong chiến trường Thiên binh vạn mã này, Lưu Khám vừa nhìn đã nhận ra
ngay Lưu Bang, trong lòng bỗng sinh ra hận thù, thúc ngựa lao thẳng về
phía Lưu Bang, miệng phát ra một tiếng rống to.
Hai tên quân
Sở lên trước chặn lại, lại thấy Lưu Khám cũng chẳng kinh hoảng, hai chân thúc vào bụng ngựa, con Xích Thố hí dài một tiếng, đột nhiên tăng tốc.
Hai tên quân Sở kia còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Lưu Khám đến
trước mặt rồi. Xích kỳ vừa lật, đã ghìm chặt binh khí của một tên quân
Sở, thuận thế xoay một cái....
Chỉ nghe thấy một tiếng hét
thảm thiết vang lên, tên quân Sở đó đã bị Lưu Khám chém đứt ngang lưng
thành hai phần. Xích Thố mã đột nhiên dừng lại, giơ móng sau đá hậu một
cái. Một tên quân Sở khác vừa mới tiến lên, bị Xích Thố mã một cước đạp
trúng giữa ngực. Xích Thố mã đóng móng sắt, cái đá hậu này lực mạnh vô
cùng. Bụp một tiếng, tên lính Sở kia bị đá cho vỡ sọ, quay đầu một cái
ngã lăn trên mặt đất.
Sắc mặt Lưu Bang lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Lại là cái tên tiểu tử họ Lưu này!
Mắt thấy sắp giành được đại thắng rồi, không ngờ lại bị cái tên họ Lưu
này thọc gậy bánh xe, lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nói
thật, Lưu Bang bây giờ ý muốn băm vằm Lưu Khám thành trăm mảnh cũng
có....nhưng chẳng biết tại sao, thấy Lưu Khám như hung thần ác sát xông
tới, trong lòng Lưu Bang lại sinh có luồng khí lạnh không tên.
Có lẽ, tên tiểu tử họ Lýu này là khắc tinh của mình?
Đây không phải là đại doanh Lam Điền sao?
Trong lòng Lưu Khám lúc này không khỏi có chút hồi hộp.
Say một hồi suy nghĩ, lập tức quyết định, thúc ngựa xông tới trước mặt quân Tần:
- Ta chính là Bắc Quảng Võ Quân, Vương của Bắc Cương Đường quốc. Phụng
mệnh Tần hoàng vào thành ngăn địch.....tướng sĩ Lão Tần nghe đây, muốn
bảo vệ nhà cửa, bảo vệ vợ con, hãy theo ta giết bọn mọi rợ!
Tiên tri Thiên mệnh, để toàn Quan Trung đều biết đến tên tuổi của Lưu
Khám, cũng biết Lưu Khám là Bắc Quảng Võ Quân do đích thân Tiên đế
phong, sau làm chủ Bắc Cương, tự lập ra Đường quốc, cũng coi là con cháu của Quan Trung.
Trong tâm khảm bọn họ vốn đã vô cùng ngưỡng
mộ, mà những lời Lưu Khám kêu gào, cũng không phải là cái gì mà bảo vệ
Hàm Dương, mà là muốn bọn họ bảo vệ nhà cửa, vợ con....Điều này khiến
cho sĩ tốt Tần càng dễ ủng hộ. Lưu Khám, Lý Tất tiếp tục truy sát Lưu
Bang, đích thân lãnh đạo quân Tần, giết từ trong đại doanh Bá Thượng ra
ngoài.
Nhìn từng đội từng hàng, từng tướng sĩ Tần như được tỏa sáng vậy, Phàn Khoái bất giác thở dài một tiếng.
Nếu Lưu Khám đến muộn một hôm, e là tình huống hôm nay sẽ hoàn toàn khác.
Thời cũng vậy, mệnh cũng vậy!
Đây là ông trời không muốn cho Lưu Bang cướp được Quan Trung, vậy tại
sao cứ phải để chúng ta phải đánh vào Quan Trung làm gì, trơ mắt mà
nhìn, ngay cả thắng lợi trong tầm tay rồi, lại bị Lưu Khám cướp mất thế
này sao? Phàn Khoái không biết nói sao mới phải, nhưng có một điều y
biết rõ, Lưu Bang xong rồi!
- Đường vương!
Phàn Khoái đột nhiên mở miệng:
- Chủ soái đại doanh Lam Điền đó là con trai của Võ An Hầu Lưu Phì, và đại tướng dưới trướng Võ An Hầu, Chu Cú Tiễn!
Giọng vang tới tai Lưu Khám, khiến Lưu Khám không khỏi giật mình.
Lưu Khám ghìm chặt ngựa, quay đầu nhìn Phàn Khoái một cái, chợt thúc ngựa đi.
Lưu Phì, Chu Cú Tiễn?
Trong nháy mắt, ý chí giết người mãnh liệt nổi lên trong lòng Lưu
Khám....Hai kẻ đó, chẳng phải là hung thủ đã hại chết a Trĩ sao?
Thật là đi mòn quai dép tìm chẳng thấy, thình lình lại hiện ra trước mặt!