Hình Đồ

Chương 522 : Hội sư Quan Trung (11)

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Chu Cú Tiễn là người ăn nói rất có ý tứ.



Hoàn toàn trái

ngược với tính cách của Lưu Phì, y không uống rượu, không nữ sắc, thậm

chí ngay cả lời đùa cợt cũng không muốn nói. Phần lớn thời gian, y đều

luyện võ, luyện võ . . .và luyện võ. Mối thù của tổ phụ Chu Hợi, đối với Chu Cú Tiễn mà nói, dường như là một tòa núi lớn.



Nhưng y có quan hệ rất tốt với Lưu Phì.



Phương diện này, đương nhiên cũng vì Lưu Phì từng cứu Chu Cú Tiễn, nhưng phần lớn đó là một sự bù đắp.



Chí ít Chu Cú Tiễn nghĩ, ở cùng Lưu Phì, sẽ không phải sống cuộc sống vất vả, khổ cực. . .



Sau khi Lưu Phì nương nhờ Lưu Bang, Lưu Bang từng nói qua vài lần, muốn lôi kéo Chu Cú Tiễn. Bất cứ kẻ nào đều nhận thấy, nương nhờ Lưu Bang,

chắc chắn tiền đồ và cuộc sống sẽ sung túc hơn theo Lưu Phì rất nhiều.

Thế nhưng Chu Cú Tiễn thủy chung không chấp thuận. Vì thế Lô Oản từng

hỏi y. . .



Chu Cú Tiễn nói:



- Nếu như mỗ gia muốn cầu phú quý, hà tất phải cần Bái công?



Ngụ ý của lời nói này là: Nếu như ta muốn tiền tài, quyết thế, trên đời này có rất nhiều lựa chọn, Lưu Bang đã là cái gì?



Quả thực, lúc đó Lưu Bang chỉ chiếm giữ huyện Bái nhỏ nhoi, binh sĩ chẳng qua chỉ có mấy nghìn.



Trong đó có hơn phân nửa là mã tặc Lưu Phì dẫn tới. . .Nếu như so sánh, Lưu Bang thực sự chẳng là cái gì.



Trong lòng Chu Câu Tiễn, tình nghĩa là hàng đầu!



Bất luận là tổ phụ y Chu Hợi, hay sư phụ y Cái Nhiếp, đều là hào hiệp.

Chu Câu Tiễn mưa dầm thấm đất, tự nhiên giống như tổ phụ và sư phụ y,

rất coi trọng tình nghĩa. Mà lúc này, Lưu Phì thừa hưởng sự nghiệp của

ông cha, tính ra cũng không kém Lưu Bang là bao.



Hai người phối hợp, lại càng tăng thêm sức mạnh.


Một chân chiến mã trước trận trực tiếp bị đánh thành hai đoạn, trong

vũng máu liên tục hí lớn; tướng sĩ quân Sở bị phù tiễn bắn trúng không

bị xuyên qua thân thể, thì đóng chặt trên mặt đất, hoặc lực đạo của phù

tiễn quá lớn bắn cụt tay cụt chân cắm xuống đất.



Chu Cú Tiễn liên tục ngăn chặn ba phù tiễn, sắc mặt không khỏi biến đổi, âm thầm giảm tốc độ.



Lúc này, quân Sở vọt tới còn cách quân Tần khoảng năm trăm bước, thế nhưng trận hình quân Tần vẫn không chút lay động.



Kẹt, kẹt, kẹt. . .



Lưu Phì và Chu Cú Tiễn rất quen thuộc đối với loại âm thanh này. Đây là thanh âm pháo bắn đá phóng ra.



- Thiếu Quân, cẩn thận!



Chu Cú Tiễn la lớn, bởi vì y thấy một khối đá lớn đang rơi về phía Lưu

Phì. Có lòng tiến lên cứu viện, nhưng y lúc trước trung kích quá sâu, vì thế cách Lưu Phì khá xa. Đá lớn rơi xuống ngay trước mắt, khiến chiếm

mã của Lưu Phì hoảng sợ hí lớn, móng trước vung lên, thoáng chốc quăng

Lưu Phì ngã xuống phía dưới. Chu Cú Tiễn vội vang tiến lên, đỡ Lưu Phì

từ mặt đất đứng lên.



- Thiếu Quân, tình hình dường như không ổn!



Lưu Phì bị rơi xuống đất, đầu óc choáng váng, sau khi ổn định tâm thần liền vươn tay cầm một chiếc khinh xa chắn trước mặt.



Thực sự tình hình không ổn!



Quân Tần trước kia, chỉ cần trùng kích tiến lên liền chạy toán loạn. .

.Đội quân Tần này lại vững vàng như bàn thạch, bộ dáng không chút hoảng

loạn.



Khi đá lớn rơi xuống, mấy trăm binh sĩ quân Sở mơ hồ biến thành khối thịt băm.



Mà tiễn trận của quân Tần từ từ đẩy mạnh, một đội cung tiễn từ phía xa

xa đi ra, một nửa quỳ trên mặt đất, một nửa ngửa mặt lên trời.