Hình Đồ
Chương 524 : Hội sư Quan Trung (13)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Trên chiến trường, luôn luôn thay đổi chỉ trong cái nháy mắt.
Từ lúc Lưu Phì bắn lén, đến khi Chu Cú Tiễn bị giết chết, chỉ phát sinh trong nháy mắt. Biến đổi cực nhanh khiến kẻ khác hoa mắt, không rõ
chuyện gì đang xảy ra.
Lưu Phì còn đang vui vẻ!
Nếu như y và Chu Cú Tiễn giết chết Lưu Khám, như vậy ngày sau dưới
trướng Lưu Bang sẽ được thăng chức rất nhanh. Hơn nữa, Lưu Bang và Võ Cơ hôm nay có hai con trai và một con gái, hơn nữa thứ tử của Lưu Bang
được Trương Lương cực kỳ coi trọng.
Bởi vì, đó xem như trưởng tử của Lưu Bang.
Lưu Phì tuy là trưởng tử, nhưng mẫu thân Tào Thị dù sao cũng không có
bất kỳ danh phận gì. Nói trắng ra, y chính là một đứa con riêng, muốn
tranh đấu làm người kế vị, thực sự vô cùng trắc trở. Nhưng nếu như Lưu
Khám chết trong tay y, e là Lưu Bang chắc chắn sẽ xem lại địa vị của y.
Cho nên, khi Chu Cú Tiễn đuổi theo Lưu Khám, Lưu Phì liền hưng phấn điều khiển xe ngựa mà đi.
Nhưng nghìn vạn lần không ngờ, thoáng chốc Chu Cú Tiễn đã mất mạng. Chỉ thấy Lưu Khám đưa tay gỡ lợi tiễn trên vai, ném xuống mặt đất. Hóa ra,
một tiễn của Lưu Phì cắm vào giáp Diệp Tử của Lưu Khám, người ngoài nhìn vào, cảm thấy tiễn này dường như bắn trúng Lưu Khám, nhưng trên thực
tế, Lưu Khám không sao cả, ngược lại đây là cơ hội chém chết Chu Cú
Tiễn.
Đầu Chu Cú Tiễn rơi xuống đất, tướng sĩ quân Tần ai lấy đều hô vang như sấm dậy.
Lưu Khám vung trường mâu, cắm đầu của Chu Cú Tiễn ở phía trên, rồi sai người giơ cao.
- Tặc tử Lưu Phì, còn không khoanh tay chịu trói, còn đợi gì nữa?
Lưu Phì ghìm binh xa, hoảng sợ nhìn Lưu Khám. Giờ khắc nà đã không còn ý chí chiến đấu, chỉ có thể hô lớn một tiếng, quay đầu binh xa bỏ chạy.
Nhưng Lưu Khám sao có thể buông tha cho y?
Bởi người này là kẻ cầm đầu hại chết Lữ Trĩ. Lưu Khám thúc ngựa tiến
lên vài bước, thu hồi Xích Kỳ, từ kiện đồ trên lưng ngựa, lấy ra Đại
Hoàng cung.
Đại Hoàng cung này nặng mười hai thạch, tầm bắn
có thể xa tới nghìn bước, so với Quyết Trương nỏ của quân Tần chỉ có hơn không kém.
Lưu Khám rút ba mũi Hành Bạch Vũ tiễn ra, lạp vào dây cung, ngắm chuẩn theo bóng lưng Lưu Phì, vừa nhấc tay, ba mũi tiễn
liền đồng loạt bắn ra.
Lưu Phì lập tức phát hiện phía sau có tiếng gió rít gào, y vừa thúc ngựa chạy nhanh, vừa huy kiếm ngăn cản.
Keng, keng. . .
Ngay khi Lưu Phì gạt bay hai mũi lợi tiễn, cánh tay đã bị lực đạo của
phù tiễn làm tê dại, không đủ sức nâng bảo kiếm được nữa. Mà mũi tiễn
thứ ba đã bay tới trước mặt, Lưu Phì trên binh xa cố né sang một bên,
mặc dù tranh né, nhưng mũi tiến đã cắm vào chính giữa cánh tay.
Đại Hoàng cung có lực đạo mười hai thạch, sánh ngang với lực kiếm nghìn cân.
Sau khi kiểm kê binh mã, Lưu Bang thiếu chút nữa bật khóc!
Khi y tiến vào Quan Trung, có hơn mười vạn nhân mã.
Nhưng chỉ sau một đêm chinh chiến, hơn mười vạn nhân mã chỉ còn lại mấy nghìn người. Nhìn đám binh tướng quân Sở ủ rũ hữu khí vô lực, còn nói
gì đến chuyện chiếm đoạt lại Quan Trung? Trận chiến này, không nghỉ ngơi một vài tháng lấy lại sức, thực sự đừng nghĩ hồi phục.
- Tử Phòng, chúng ta tiếp đến nên làm thế nào?
- Võ An Hầu, theo như ngu kiến của Lương, chúng ta hãy qua Hiểu Quan, xem xét tình hình.
Nếu như thực sự không ổn, chúng ta còn có thể từ Hiểu Quan rút khỏi
Quan Trung. Dù sao Nam Dương, quận Trần và Toánh Xuyên đang nằm trong
tay chúng ta. Tiếp đến nghĩ cách liên lạc với Sở Vương, kết thành đồng
minh, khôi phục nguyên khí. Chỉ cần Nam Dương, quận Trần không mất,
chúng ta còn có cơ hội lấy lại Quan Trung.
Lưu Bang suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy.
Vì thế, y điểm nhân mã, chuẩn bị lên đường tiến về phía Hiểu Quan.
Vừa mới đi được hơn mười dặm, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đạo
nhân mã. Khi thấy rõ cờ hiệu, rốt cuộc Lưu Bang thở phào nhẹ nhõm một
cái.
Là người một nhà!
Người lĩnh binh kia chính là Chu Hà.
- Bái công, A Anh. . .Đã chết!
Khi Chu Hà gặp Lưu Bang, không kiềm chế nổi khóc lớn một tiếng.
Tuy Lưu Bang được Sở Vương phong làm Võ An Hầu, thế nhưng lão nhân huyện Bái vẫn quen gọi Lưu Bang là Bái công.
Lưu Bang mới đầu ngây ngẩn người, trong đầu đột nhiên trống rỗng:
- A Anh đã chết?
Chu Hà khóc ròng nói:
- Đêm qua đại doanh quân ta đột nhiên bị tập kích, cũng không biết từ
đâu chui ra một đạo nhân mã. . .Bất ngờ không kịp phòng bị, chúng ta đã
bị đánh đại bại. Lô Oản bị Vương Tín bắt giữ, còn A Anh yểm hộ ta rút
lui, ở lại ngăn cản Vương Tín.
- Vương Tín? Ai là Vương Tín?
Lưu Bang lập tức phản ứng.
- Chính là con của Vương Cơ, trước đây tới huyện Bái mua bán rượu!
- A, hóa ra là y!