Hình Đồ

Chương 534 : Hội sư Quan Trung (23)

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Tục ngữ có câu: Hổ dữ không ăn thịt con!



Con cọp dù hung ác

cũng không ăn tươi nuốt sống con của chính mình. Người đời thường nói dã thú hung mãnh, nhưng không ngờ, người này mới là động vật tàn nhẫn

nhất.



Sắc mặt Đường Lệ trở nên rất khó coi.



Y

chiếm được Hiểu Quan, nhưng binh lực trong tay chỉ có hai nghìn mà thôi, nếu muốn chống đối đám người Sở phản công, hiển nhiên không có khả

năng.



Mới đầu, y không muốn giết chết mẫu tử Võ Cơ, chỉ muốn mượn bốn mẹ con Võ Cơ kéo dài thêm chút thời gian mà thôi.



Nào ngờ, Võ Cơ là nữ tử sinh ra trong gia đình thuần nông, lại có tính cách mạnh mẽ như vậy.



Nàng yêu thương Lưu Bang, có thể nói đã đạt tới cực hạn rồi. Vì Lưu

Bang, Võ Cơ đã sớm chuẩn bị đón nhận cái chết, khiến cho Đường Lệ có

chút hững hờ. Về phần Lưu Bang. . .Đường Lệ đương nhiên biết, đó là một

tên bạc tình phụ nghĩa, nhưng không ngờ y hung ác tới mức độ như vậy.



Người Sở chứng kiến bốn người nhà Lưu Bang trong nháy mắt mất mạng, trong lòng tràn đầy căm phẫn.



Trong mắt quân Sở, Lưu Bang bắn chết nhi tử, chỉ vì muốn tìm con đường sống cho mọi người, đó là trọng tình hiệp nghĩa.



Cho nên khi Lưu Bang hạ lệnh công kích, lấy Ly Thương và Chu Bột dẫn

đầu, tất cả mọi người đều thét lớn, giống như mãnh thú tiến về phía Hiểu Quan.



Vì bại trận mà chạy, cho nên trong tay Lưu Bang không có nhiều khí giới công thành.



Phần lớn đều là khí giới thô sơ tạm thời dựng lên. Nhưng cũng không gây trở ngại cho binh sĩ quân Sở đánh về phía Hiểu Quan.



Đường Lệ giơ trường đao lên, chém xuống hư không.



- Bắn cung!



Trong nháy mắt, tiễn trên đầu tường thành Hiểu Quan bắn xuống như mưa.




Song phương không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng quyết chiến.



Đường Lệ sử dụng toàn thân võ nghệ, dưới chân đạp máu tươi, trên mặt dính máu khô, chạy qua chạy lại giống như hổ điên.



Sau một hồi, thang mây dựng lên trên tường thành!



Chu Bột ngậm thiết kiếm trong miệng, một tay cầm viên thuẫn, một tay

víu vào cạnh tường thành, cuối cùng cũng xông lên đầu tường thành.



Vừa vặn nhìn thấy Đường Lệ chạy tới trước mặt, y hét lớn một tiếng, vung kiếm xông lên.



- Đường Lệ, để mạng lại!



Luận về võ nghệ, Đường Lệ thực sự không phải đối thủ của Chu Bột. Tuy

rằng Chu Bột nhiều tuổi, không còn lợi hại như trước kia, nhưng so với

thư sinh như Đường Lệ mà nói, quả thực không biết lợi hại hơn bao nhiêu

lần. Biết rõ chính mình không phải đối thủ của Chu Bột, nhưng Đường Lệ

lại không bỏ chạy, hơn nữa cũng không thể chạy. Bên cạnh có không biết

bao nhiêu sĩ tốt đang nhìn chính mình, Đường Lệ biết, nếu chính mình có ý bỏ chạy, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí quân tốt.



Lúc nà không chỉ là một thống soái, mà còn là một chiến sĩ!



Kết quả là, Đường Lệ không nói nhiều lời, liền rút kiếm xông tiến lên

đón đỡ. Hai người vừa giao thủ, lập tức phân rõ cao thấp. Chỉ ba bốn

hiệp, kiếm trong tay Đường Lệ đã bị Chu Bột đánh bay. Liền thấy Chu Bột

thuận thế tiến lên một bước, đá vào hậu tâm Đường Lệ.



Đường Lệ lảo đảo lui về phía sau vài bước, đặt mông ngồi trong vũng máu, trong miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi.



Vào lúc này Đường Lệ lại không hề lùi bước, hô lớn một tiếng, từ cổ thi thể bên cạnh lấy một thanh trường mâu, giẫm chân tại chỗ, đâm về phía

trước một đâm.



Đường Lệ đâm một đâm này, lại rất đúng chiêu thức.



Phải biết rằng, hơn mười năm trước, khi huyết chiến tại đại trạch Chiêu Dương, y từng theo Lưu Khám học thuật đâm lê.