Hình Đồ
Chương 537 : Hội sư Quan Trung (26)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Sáng sớm, Vị Thủy được bao phủ bởi làn sương mù trắng xóa. Trong
sương mù mùa thu, trên đầu thành Hàm Dương, vắng vẻ đìu hiu, không thấy
một bóng người.
Sương mù càng lúc càng dày, đột nhiên ngoài thành Hàm Dương vang lên tiếng ngựa hí người gào thét.
Sau một hồi, trống trận vang lên ầm ầm, theo đó là tiếp chém giết vang
vọng trong bầu trời, đánh vỡ sự yên lặng tại Hàm Dương.
Trong một hẻm nhỏ, có một đội nhân mã y giáp xệch xoạch, tay cầm vũ khí nhao
nhao chạy tới. Rất nhanh tập hợp trước cửa Hàm Dương cung, lúc này có
mười mấy nam tử ăn mặc sang trọng, đứng trên mã xa la lớn:
-
Trung Thừa đã trở về, hiện tại đang đánh ở cửa bắc. Chúng ta cần phải
phối hợp với Trung Thừa đoạt lại Hàm Dương. Kẻ nào làm trái đều phải
diệt trừ. . . Dọc theo quan đạo chém giết đi về phía đông, ai dám ngăn
cản chúng ta, giết không luận tội.
Trước cửa cung có khoảng chừng ba bốn nghìn người.
Gã cầm đầu vừa dứt lời, mọi người đều tru lớn.
Quan đạo phía đông chính là con phố chính đi về cửa đông thành Hàm
Dương, cũng là con phố rộng nhất thành Hàm Dương, ven đường trạch viện
mọc như rừng, rõ ràng là nơi quan viên phú thương ở. Những người này
nhận được mệnh lệnh, đồng thanh hò hét, đi thẳng về phía cửa đông. Một
đám con đồ như lang như hổ chạy ào ào, gặp người giết người, có vô số
nhà cửa ven đường bị phá nát. . .Chỉ có điều, sau khi xông tới một ngã
rẽ liền bị một đạo nhân mã cản trở.
Dương Hổ dẫn theo Vệ Úy Quân, khi dò xét đến quan đạo dẫn đến cửa đông, vừa vặn gặp những tên côn đồ này.
Song phương vừa trạm chán, lập tức mãnh liệt chiến đấu. Sương mù dày
đặc, vì thế không thấy rõ khuôn mặt đối phương. Nhưng nếu như y giáp
chỉnh tề, đó chính là Vệ Úy Quân, nếu gặp những kẻ y giáp bừa bộn đều là côn đồ. Đao kiếm va chạm vào nhau, liên tục vang lên tiếp keng keng,
còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương, cũng không biết rốt cuộc là phát
ra từ miệng Vệ Úy Quân hay những tên côn đồ kia. Nói chung, quan đạo đi
về phía đông đã phát động một hồi loạn chiến.
Chiến sự không duy trì quá lâu, đột nhiên nghe được cửa thành phía xa xa nổ vang.
Tiếp đó có người cao giọng kêu lớn:
- Không ổn rồi, cửa thành đã bị phá, cửa thành đã bị phá. . .
- Trung Thừa đã công phá Hàm Dương, các huynh đệ đây chính là cơ hội để kiến công dựng nghiệp.
Có người cao giọng hô, còn Dương Hổ hạ lệnh cho Vệ Úy Quân lập tức lui
lại. Vù vù, Vệ Úy quân bỏ chạy tứ tán, tiếp đến là tiếng đại địa rung
- Thích Chi, ngươi lập tức tiếp quản việc trấn thủ Hàm Dương, mang đầu Triệu Thành treo lên cửa thành!
- Rõ!
- Dương Hổ tướng quân, hôm nay quân Sở bại lui, tại đại doanh Phách
Thượng có mấy vạn hàng binh quân Sở. . .Cô Vương cho rằng, tạm thời
không thể chém giết, cứ giao cho Dương tướng quân cai quản. . .Ta để lại cho Tướng quân một vạn binh sĩ đóng ở Phách Thượng, chẳng biết ý tướng
quân thế nào?
Dương Hổ sớm đã chuẩn bị.
Lưu Khám
muốn tiếp quản Hàm Dương, khẳng định sẽ điều động binh mã Hàm Dương đi
chỗ khác, để Hàm Dương do người của hắn trấn thủ.
Đóng quân tại Phách Thương, xem như là chuyện bình thường.
Vì vậy y đứng dậy đáp ứng, đang định ngồi xuống, chợt nghe ngoài đại sảnh có thân binh tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại Vương, Ba Chu tướng quân phái người tới bẩm báo, y đã
thống lĩnh một vạn binh mã đến Đỗ Bưu, chờ Đại Vương sai bảo. Ba Chu
tướng quân còn nói, Mông Thiếu tướng quân đã thống lĩnh binh mã đến Hiểu Quan, gấp rút tiếp viện Đường Lệ quân sư, bao vây diệt trừ tàn quân
quân Sở; Ba Mạn tiểu thư thống lĩnh hai mươi vạn binh mã, đã đi qua
huyện Mỹ Dương, dự tính vào giờ hợi đêm nay sẽ đến Đỗ Bưu. Ba Chu tướng
quân nói, mong Đại Vương sớm sắp xếp nơi binh mã đóng quân. . .
Lưu Khám thoáng chốc liền đứng dậy.
Hắn tuy cực lực che giấu niềm vui trong lòng, nhưng trên mặt lại không kiềm chế được, hiện lên vẻ tươi cười khoái trá.
- Mời Ba Chu tướng quân lưu thủ tại Đỗ Bưu, trong thời gian ngắn, Cô Vương tự nhiên sẽ phái người đi vào trong quân.
Nói xong, Lưu Khám lại âm trong trong chốc lát:
- Hôm nay đại doanh Lam Điền trống rỗng, đã mất binh mã đóng trú. Quân Đường Ba Thục sẽ đóng tại đại doanh Lam Điền!
Ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng trong lúc vô tình mà hữu ý, Lưu Khám lại nhấn mạnh bốn chữ " Quân Đường Ba Thục ".
Trong lòng đám người Dương Hổ không khỏi hoảng sợ.
Suy tính tổng thể, binh mã của Lưu Khám tại Quan Trung đã xấp xỉ ba mươi vạn.
Dựa vào tình hình như vậy, tuy Lưu Khám không nói gì, nhưng dã tâm của hắn đã nói rõ với mọi người.
Doanh Thị đã hết!
Đại Tần đã tận!
Bản thân những người này cũng phải nhanh chóng chọn ra con đường của chính mình.