Hình Đồ

Chương 538 : Hội sư Quan Trung (27)

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Ba Mạn dừng lại một chỗ mà đứng.



Nàng đã không còn là cô

bé ngây ngô ngày nào nữa rồi. Tính cách trầm ổn, có chút u buồn, cộng

thêm chút tang thương, nhưng lại hiện lên vẻ xinh đẹp thành thục. Nàng

mặc một bộ y phục dài màu trắng, khoác áo chiếc choàng màu đã đỏ sẫm

tung bay trong gió, giống như hỏa diễm như ẩn như hiện trong băng tuyết.



Nàng không phải thống soái quân Ba Thục, nhưng là linh hồn của quân Ba Thục.



Từ khi rời khỏi Tần gia, nàng mang trên mình họ Ba, thấm thoát đã tám

năm, trong tám năm này Ba Mạn chiếm đoạt toàn bộ Ba Thục, không chút nào thua kém tổ mẫu Tần Thành bá chủ một phương. Cửa hàng người Ba Thục

buôn bán khắp thiên hạ; Lô Châu lão Diếu, Diếu Hương Trường Giang. . .Là nơi Ba Thục có tài nguyên thiên nhiên sung túc, giống như bông sen

trong hồ, là không gian dành cho Ba Mạn thi triển tài năng. Tám năm,

nhân khẩu Ba Thục tăng vọt tới năm mươi vạn hộ.



Dựa theo hộ tịch pháp chế định, một hộ có năm người.



Nói cách khác, nhân khẩu ba thục đã vượt lên hơn hai trăm vạn, không hề thua kém nhân khẩu Sơn Đông trong tay các chư hầu.



Trong mắt người Ba Thục, Ba Mạn chính là nữ thần từ núi Ba sông Thục dựng dục đi ra!



Tám năm khổ cực. . .



Trước kia thầm nghĩ chỉ mất một hai năm là có thể đoàn tụ với Lưu Khám. Nhưng thật không ngờ, lại xảy ra quá nhiều chuyện, nào là Hoàng Đế

chết, thiên hạ rối loạn. Lưu Khám từ Lâu Thương lưu lạc tới Bắc cương,

rồi thành lập nước Đường, bá chủ phương bắc. Còn Ba Mạn, từ một thiếu nữ ngây ngô biến thành một cô nương phong nhã tài hoa.



Nhìn đại quân Ba Thục, từ từ tiến vào đại doanh Lam Điền, trên khuôn mặt Ba Mạn cũng không biểu hiện chút lo nghĩ nào.



- Mạn tiểu thư, Đường Quốc chủ đã đến Phách Thượng!



Một gã nam tử trung niên đi tới bên cạnh Ba Mạn, nhẹ giọng nhắc nhở.



Y tên là Lý Trạch, là tộc nhân trong quận Thục. Mà trong quận Thục này, chính xác mà nói, y chính là con cháu của Đô Đốc Giang Yển - Lý Băng.



Ba Mạn gật đầu:



- Sau khi chuyển hết đồ quân nhu vào doanh, ta sẽ vào bái kiến.



Ngữ khí rất bình thản, người nghe không thể nhận ra bất cứ loại tâm tình gì.



Chấp chưởng Ba Thục nhiều năm, Ba Mạn đã sớm học được cách phải làm thế nào để khống chế tâm tình. Cho dù trong lòng nàng lúc này, nôn nóng

muốn chạy tới bên cạnh Lưu Khám, thế nhưng dựa vào biểu hiện trên mặt,

bất cứ ai cũng không thể nhận ra. Nàng cưỡi trên lưng Tất Cúc Hoa Thanh, lẳng lặng nhìn binh mã Ba Thục từ phía xa xa dọc theo Phách Thủy ùn ùn

tiến về phía đại doanh Lam Điền. Keng keng keng, tiếng kẻng trong đại

doanh vang lên.




Lưu Khám tiến lên một bước, ôm Ba Mạn vào lòng. Còn nàng đưa tay ôm lấy vòng eo của Lưu Khám, không nói một lời. Lẳng lặng như vậy, thực ứng

với câu nói: Thử thì vô thanh, thắng hữu thanh. . . ( dịch nghĩa: Lúc

này im lặng, hơn hẳn nói thành lời. . .)



Sau hồi lâu, Ba Mạn thả lỏng tay, vùng vẫy trong lòng Lưu Khám.



- A Khám, chúng ta bây giờ đi đâu?



Lưu Khám kéo tay Ba Mạn, cười nói:



- Về nhà!



- Nhà?



- Đúng vậy, nhà của chúng ta ở Hàm Dương!



Lưu Khám nhẹ giọng nói:



- Ta đã phái người quay về thành Bắc Quảng Võ, đón mẫu thân qua đây.

Mẫu thân cũng rất nhớ nàng, còn nói: Sau khi ổn định thế cục, sẽ tổ chức hôn sự cho chúng ta. . .Mẫu thân đã chờ ngày này thật lâu rồi!



Sắc mặt Ba Mạn, thoáng chốc đỏ bừng.



Nàng cúi đầu thấp xuống, khiến chiếc cổ trắng nõn bày biện lên một đường cong mỹ lệ.



Lưu Khám cười, ôm lấy vai nàng, gọi lớn một tiếng " Ba Mạn ". . .Sau đó Lưu Khám ôm nàng lên ngựa, rồi nắm chặt dây cương, phóng nhanh về phía

đại doanh Phách Thượng. Nếu đổi là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ khắc này trong lòng Ba Mạn chỉ cảm thấy hạnh phúc dâng trào.



- A Khám, tiểu Cáp đã đến thành Đô, ước chừng hiện tại đã cùng Quả nhi rời khỏi thành Đô.



Chỉ là, có một điều ta phải nhắc nhở chàng. . .Tín, tựa hồ rất thích Quả nhi, chàng có ý kiến gì đối với chuyện này không?



Lưu Khám ngẩn người:



- Đâu có sao? Nếu như Tín thích tiểu công chúa, mà tiểu công chúa cũng thích y, vậy thì quá tốt rồi!



- Nhưng vấn đề là, Quả nhi không thích Tín!



- Vậy hả?



- Hơn nữa, cho dù lão Tần không còn, nhưng Quả nhi dù sao cũng là công

chúa Doanh Thị. Ta không biết nên nói với Tín thế nào cho phải, chỉ cảm

thấy hai người đứa nó rất không thích hợp. . .A Khám, chuyện này chàng

không thể coi thường, phải để ý mới được. Bằng không, rất có thể sẽ gây

nên phiền toái lớn.