Hình Đồ
Chương 551 : Giang sơn chỉnh thể (7)
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
Màn đêm buông xuống, tướng cố thủ Thằng Trì nhận được tin tức: Quân
Tần xuất kích từ Hàm Cốc Quan đoạt lấy huyện thành của Huyện Thiểm.
Nghe xong tin này, tướng cố thủ Thằng Trì cảm thấy lo lắng, nhưng gã
ngẫm nghĩ, nay Quan Trung đang hỗn loạn, thế cục chưa rõ ràng, còn đâu
tinh lực mà chiếm đánh với bên ngoài? Đồ rằng đám quân Tần trong Huyện
Thiểm chỉ là một toán quân nhỏ đến đánh trộm mà thôi. Ta tuy xuất thân
từ Quan Trung nhưng nay đã là tướng lĩnh của quân Sở, nếu như để mặc cho bọn chúng cướp đoạt lấy Huyện Thiểm, nếu ở trên trách tội xuống há
chẳng phải ta cũng bị liên lụy hay sao? Hơn nữa quân Sở cũng đã tiến gần đến Huỳnh Dương, không lâu nữa là sẽ đến Lạc Dương. Nếu như ta không
hành động gì, tên Hạng Tịch đó là kẻ giết người không chớp mắt, đợi đến
lúc đó mất toi cái đầu lại càng không đáng.
Thôi thôi thôi,
ăn lộc của người thì phải tận tâm làm việc...Nay thân ta đã là tướng
nước Sở thì phải tận trung với Sở, giành lại Huyện Thiểm, đánh đuổi quân Tần, nhân cơ hội này có thể ngẩng cao đầu trước mặt tướng quân.
Tướng cố thủ Thằng Trì không dám chậm trễ, ngay trong đêm ấy điểm danh binh mã, phát binh tới Huyện Thiểm.
Từ Thằng Trì đến Huyện Thiểm cũng không quá xa, ước chừng trong khoảng
thời gian nửa đêm về sau, tướng cố thủ Thằng Trì thống lĩnh hai nghìn
quân binh tiến đến Huyện Thiểm, tới nới thì chỉ nhìn thấy cổng thành
đóng im ỉm, trên thành long kỳ bay phấp phới, đèn lồng sáng rực, đuốc
lửa cháy hừng hực, chiếu sáng cả một góc thành.
Một người văn sĩ đứng trên thành nói lớn:
- Ta là Ngự sử Lang trung của Đường Quốc, Lục Giả, phụng mệnh vua Đại
Tần trấn thủ Huyện Thiểm. Bọn tặc tử nhà người nếu dám bước lại gần một
bước, giết không tha.
Nói đoạn trên đầu thành xuất hiện từng
hàng cung tên soạt soạt hướng ra phía tai thành. Đao thương kiếm kích,
Phủ việt câu xoa trong ánh đuốc chói lên những tia sáng lạnh lẽo.
Đám quân Sở vùng Thằng Trì đột nhiên cảm thấy hốt hoảng! Trên thành ít
thì cũng phải có đến vài nghìn người, nhìn khí thế đó, ai ai cũng hừng
hực ý chí chiến đấu, sát khí đằng đằng...Bên mình chỉ có hai nghìn
người, không thể so bì được với binh mã của bọn họ. Trong điều kiện
chiến đấu với quân trận nghiêm ngặt của Đường quốc muốn giành lại được
Huyện Thiểm? Quả thật là còn khó hơn cả tìm đường lên trời.
Tướng nước Sở này cũng nhận ra ngay được tình thế, xem xét thấy quân
Đường không có ý muốn ra khỏi thành đánh trận, bèn không đợi đến câu thứ hai, lập tức thống lĩnh quân mã rời khỏi Huyện Thiểm. Nhưng gã cũng vẫn lo sợ quân Đường đuổi theo sau phục kích, bèn đích thân đoạn hậu áp
cùng nhẹ nhõm...
Bởi vì Lưu Khám không ngại ngần gì mà nói thẳng như vậy chứng tỏ rằng Lưu Khám cũng rất coi trọng hắn.
Trương Lương chắp tay nói:
- Gần hiền thần mà xa rời tiểu nhân, những lời của Đại Vương quả thật quý như châu ngọc, Tử Phòng nguyện khắc cốt ghi tâm.
Chiến sự dưới thành đã gần đi vào hồi kết.
Lưu Khám và Trương Lương đi dưới thành, cùng bước lên một chiến xa.
- Tiên sinh, nay Thằng Trì đã nằm trong tay chúng ta, Huyện Thiểm do ta khống chế... Thế kiềng ba chân đã được hình thành, nhưng không biết Tử
Phòng tiên sinh có ý kiến gì cho giai đoạn sau?
Khái niệm thế kiềng ba chân ngày đó không giống như ý nghĩa của hậu thế sau này. Cổ
nhân ví kiềng đỉnh như giang sơn, tất lẽ sẽ có thuyết vấn đỉnh thiên hạ, kiềng đỉnh có ba chân thiếu một không được. Huyện Thiểm, Thằng Trì và
Hàm Cốc Quan tựa như ba chân của chiếc kiềng, ba chân đầy đủ thì kiềng
vững tựa Thái Sơn. Hay nói cách khác, sự chiếm đóng Thằng Trì và Huyện
Thiểm đã khiến cho Quan Trung có thế đứng vững vàng...
Trương Lương khẽ mỉm cười:
- Tiếp theo, Đại Vương sẽ đương đầu với sự tấn công mạnh mẽ của quân Sở Hạng. Đại Vương ắt hẳn phải điều động binh mã Quan Trung chốt đóng
ngoài Hàm Cốc Quan, một mặt là để kháng cự lại quân Sở Hạng, mặt khác là mang tính uy hiếp.
Y dừng lại một chút đoạn nói:
-
Quan trọng hơn nữa là hành động này của Đại Vương đối với bách tính Quan Trung mà nói không nghi ngờ gì chính là giúp đẩy lùi quân địch ra ngoài Hàm Cốc Quan. Cứ theo đà đó bách tính Quan Trung sẽ cảm thấy được an
ủi. Đợi sau khi đợt cày bừa vụ xuân, lại trưng tập đại quân xuất kích,
lại có thể bình định Tam Xuyên Lạc Dương, đợi thời cơ chín muồi rồi, đại vương sẽ...
Trương Lương thì thầm bên tai Lưu Khám mấy câu, Lưu Khám liên tục gật đầu.
Nhưng chợt Trương Lương nghiêm mặt nói:
- Nhưng Đại vương muốn ổn định thiên hạ, còn cần phải sớm nên quyết
đoán. Cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất có họa lớn.
Lưu Khám sau khi nghe xong, lại nhíu mày, trầm mặc!